Truyện ngắn CHUYỆN TÌNH GIÓ ĐÔNG

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Anam, 26/4/17.

  1. Anam

    Anam Thành viên

    Gió đông lại thổi trên thành phố sương mù. Không khí u ám, ẩm ướt sau nhưng trận mưa rào và những cơn gió lạnh thấu xương khiến người ta chỉ muốn ở lì trong nhà. Trong một cảnh chiều tối tối tăm, lạnh giá như có thể đông đá bất kì ai ra đường, nhưng người đi đường lại tìm thấy một khung cảnh ấm áp vô cùng của 2 cô cậu học sinh. Họ nghe thấy những câu nói ấm áp vô cùng từ chàng trai trẻ, tưởng chừng như có thể xua tan đi mùa đông giá lạnh đấy:
    - Đông mặc ít áo khoác thế? Trời trở lạnh rồi, tự chăm sóc cho sức khỏe bản thân nào, coi chừng cảm lạnh đấy!
    - ......
    Cô nàng im lặng chả nói gì, cũng có khi cô nàng đã tính nói gì đấy nhưng lại thôi. Cậu học trò ấy dừng khựng lại, làm cô bạn ấy cũng dừng lại nhìn cậu ta. Thì ra cậu ấy cởi lớp áo khoác duy nhất trên người mình mặc cho cô bạn, cô nàng vẫn im lặng, có chút thẹn thùng hiện lên trên vẻ mặt cô gái. Chàng thư sinh ấy tên là Phong, còn cô nàng tên Đông. Họ quen nhau từ năm lớp 10. Chung lớp, chung đường về nên ngày nào cũng có cơ hội đi với nhau, nói chuyện,.... Phong là một người nhanh nhẹn, hoạt bát, vui vẻ ; còn Đông đúng như cái tên của mình cô là một con người giá lạnh, luôn giữ khoảng cách với người xung quanh, nhưng cô lại có một vẻ đẹp hút hồn, kèm theo vẻ lạnh nhạt ấy nên biết bao nhiêu chàng trai trong trường theo đuổi. Mỗi ngày, hai người bạn học đều đi trên con đường đó, một con đường dài về nhà, trải dài trên con đường là những thảm hoa, hàng cây cùng với một hồ nước lớn giữa lòng Đà Lạt- Hồ Xuân Hương. Mỗi ngày đều cứ thế, họ đi trên con đường về, Phong luôn là người mở đầu câu chuyện, là người cố gắng để nới giãn cuộc trò truyện của 2 người, nhưng với cái tính lạnh nhạt của nàng Đông thì cố gắng mấy Phong cũng chả nói chuyện được nhiều. Trên lớp cũng vậy, Phong là lớp trưởng , Phong và Đông chung một tổ nhưng chả mấy khi 2 người nói chuyện vì trên lớp thì Phong bận làm các công việc cho Đoàn Trường và giấy tờ của lớp, học hành để giữ vị trí top 1 trong trường nên đôi khi có thể thấy cậu ấy tách biệt ra khỏi lớp thật. Dù ít nói chuyện như thế nhưng Phong hay bị ghép cặp với Đông vì chỉ có Phong là hay lại gần Đông nhất mà không bị cô nàng né xa hay Phong cũng là người nói chuyện mà nhận được 1 câu trả lời từ Đông. Họ gọi cặp đôi mà họ tự ghép cặp là cặp Gió Đông (Phong nghĩa là gió)- một sự giá lạnh là mùa đông cùng với cái lạnh khác là từ cơn gió , chắc để mỉa mai tính tình họ, nhưng cả 2 cũng chẳng để ý mấy, họ đều coi đó là một trò đùa của lũ quỷ áo trắng thôi, không đáng để ý.
    Đường đi học của Phong và Đông đi ngang Hồ Xuân Hương, một cái hồ thơ mộng với khung cảnh đìu hiu, rộng lớn, đường phố gần khu trung tâm nên khá nhiều người qua lại
    Có một buổi sáng, khi 2 người cùng đi học, Phong đợi Đông trước cửa nhà cô ấy, một ngôi biệt thự lớn với kiểu thiết kế thời Pháp thuộc nằm trên con phố vắng người qua lại nhưng rợp bóng cây xanh. Từ lúc Đông bước khỏi cổng Phong lại cười, một nụ cười ấm áp vô cùng. Có lẽ đó là cảnh mà 2 người đã quen, lặp đi lặp lại kể từ khi Phong biết Đông chung phố từ giữa năm lớp 10. Chàng Phong lại chủ động bắt chuyện cho con đường đến trường của họ bớt nhàm chán, hôm nay có gì khác lắm, không phải vì cảnh vật, cũng chẳng phải thời tiết- vẫn là cái trời lạnh giá ấy thôi mà, cái khác hôm nay là từ Đông, cô ấy vẫn im lặng, biết là bản tính của Đông là im lặng lầm lì, nhưng bình thường Đông chưa bao giờ để Phong phải tự kỷ nói chuyện một mình quá lâu. Nhận ra điểm kì lạ này của cô bạn. Phong ân cần hỏi han không quen kèm theo một câu nói đùa :
    - Đông sao không thế , hôm nay Phong thấy Đông im lặng hơn bình thường, sáng sớm mà làm rớt tiền à?
    Đông im lặng, quay đi hướng khác, cô gái trẻ ấy nhìn ra xa xăm, nhìn ra mặt hồ
    , ánh mắt của thiên thần giá lạnh lúc ấy toát ra mỗi nỗi buồn vô hạn. Phong quyết định dừng bước, không đi nữa, anh chàng dừng lại bên hồ, kéo cô bạn xuống ngồi với mình trên thảm cỏ xanh, họ nhìn ra mặt hồ hồi lâu.
    Thành phố còn chưa thức giấc, mặt trời còn chưa nhô lên hết khỏi những ngọn núi đằng xa, ngoài đường trông thật trống trải vì có lẽ đó là 6h15 sáng, chả ai muốn rời khỏi cái mền ấm của mình và ra khỏi nhà sáng sớm để "tận hưởng" cái lạnh thấu xương từ đông cả.
    Đà Lạt lạnh bao nhiêu thì gần mặt hồ còn lạnh bấy nhiêu, hơi ẩm xung quanh hồ, cùng với những làn gió đông thổi qua đủ để hai cô cậu học trò ẩn trong lớp áo khoác dày cộm vẫn run vì lạnh. Phong tinh í thấy cô bạn bên cạnh mình run lên, biết bản thân cũng đang run lên nhưng Phong vẫn cởi chiếc áo khoác của mình trùm lên Đông. Đang mặc cho cô bạn mình thì Phong chạm phải ánh mắt tò mò , pha lẫn tí lo ngại từ Đông. Chàng bắt gặp ánh nhìn của Đông nên vội vàng quay đi, viện cớ:
    - Đi bộ nãy giờ làm Phong nóng quá, Đông giữ hộ Phong cái áo nhé.
    Nói rồi cậu ấy cũng quay đi để tránh ánh mắt của Đông. Họ ngồi đó thật lâu, ánh mắt nhìn về hướng về nơi nào xa xăm , vô định. Mặt trời đã lên cao hơn , những tia nắng chiếu qua hàng cây, ngọn cỏ, đánh thức thành phố trong cái không khí giá lạnh ấy, xua tan đi những làn sương mù dày đặc bao quanh mặt hồ. Hai cô cậu học trò áo trắng vẫn im lặng cho đến khi Phong cất tiếng:
    - Chắc gần trễ học rồi mình đi tiếp 8m!
    Họ đứng dậy, phủi quần áo rồi tiếp tục con đường đến trường. Trời đã ấm hơn nhờ những tia nắng sớm, Đông cảm thấy đã ấm hơn nhưng cô vẫn giữ trên mình chiếc áo khoác Phong mặc cho, phải chăng vì Đông muốn giữ ấm, hay do 1 lý do cá nhân nào khác? Có trời mới biết!
    Họ lên lớp như bao ngày, hôm nay đã gần trễ nhưng vẫn chưa thấy ai, có lạ không chứ? Ở ngoài nhìn vô không một bóng người, không một ánh đèn trong phòng học, không một bóng người, rèm cửa kéo lại hết. Có lẽ điều này cũng chả khiến Đông để ý lắm nhưng Phong khác lắm, ánh mắt hồi hộp, như đang chờ đợi một sự bất ngờ. Hai con người bước vào lớp, một khuôn mặt thờ ơ, một khuôn mặt hồi hộp.
    ....Ánh đèn bật lên, mọi người trong lớp núp ở đâu đó -từ dưới bàn, góc lớp, chân bàn giáo viên,... tất cả đều chui ra và nói: "Chúc mừng sinh nhật Đông!!!" Ồ thì ra là hôm nay là sinh nhật của cô gái lạnh lùng ấy, Phong-dưới vai trò là trưởng lớp đã âm thầm kêu gọi các bạn tổ chức sinh nhật cho Đông, còn ra hồ ngồi, thực ra cũng chỉ là kế hoạch của Phong để câu giờ cho các bạn cùng lớp thêm thời gian tổ chức sinh nhật cho Đông. Lần đầu tiên kể từ khi vào lớp, mọi người có cơ hội thấy thiên thần lạnh giá ấy mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc mà có thể tin rằng sẽ làm tan chảy trái tim của ai nhìn thấy. Và cuối cùng Phong cũng hiểu vì sao lại nhiều chàng trai theo đuổi Đông đến vậy. Ôi thôi cậu học trò suốt ngày cặm cụi vào sách vở, quyết tâm dành cả tuổi trẻ mình cho việc học giờ lại bị một cô gái nào đó quyến rũ ư? Không, không thể như thế được, Phong trấn an bản thân, vì cậu cũng hiểu rằng nếu giờ lao vào yêu đương thì học hành sẽ chỉ sa sút trong học hành thôi. Phong dặn lòng mình không được xao lãng khỏi việc học tập. Buổi sinh nhật Đông diễn ra rất suông sẻ và vui vẻ, vài món quà trong lớp, lời chúc từ bạn bè , thậm chí còn vài anh chàng nào mang guitar lên với lý do "hát mừng sinh nhật Đông" nhưng chắc cũng chỉ để phô diễn tài năng mình và lấy lòng nàng công chúa đó thôi. Sinh nhật vui vẻ thế đấy, nhưng sâu trong thâm tâm, có một nỗi buồn nào đó len lút trong trái tim người con gái tưởng chừng như không có tình cảm này, cười một lúc rồi cô gái trẻ cũng mau chóng trở về với bộ mặt không- cảm- xúc của mình. Đông sống nội tâm như thế đấy, việc gì cũng im lặng, thế nào cô ấy cũng im lặng nên chả ai biết cô ấy đang như thế nào, cô ấy nghĩ gì , cô ấy đang vui hay buồn, nụ cười ngày sinh nhật ấy có lẽ là cảm xúc duy nhất mà người ta thấy được từ Đông trong một khoảng thời gian dài.
    Buổi tan học hôm ấy Phong kéo tay Đông ra một quán cafe nhỏ gần trường. Phong gọi cho Đông những món mà theo Phong quan sát thì Đông có vẻ thích. Đông lại cười nụ cười ấy, một nụ cười hiếm hoi của cô gái trẻ ấy nhưng lần này có lẽ Phong là người duy nhất được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này. Ôi thiên thần giáng trần là có thật sao, Phong ngẩn ngơ một lúc rồi mới tỉnh táo thật, lần này thì Phong chắc chắn rằng mình yêu thật rồi, lý trí của một con người thường không có sức mạnh bằng tình cảm khi con người ta đang yêu. Phong mỉm cười rồi nói với Đông:
    -Đông cứ ăn thoải mái đi, Phong trả, hôm nay sinh nhật Đông mà!
    Họ ăn uống và nói chuyện, lần đầu tiên Phong thấy Đông nói chuyện vui vẻ như vậy, không cần quá nhiều mà chỉ cần nụ cười ấy và vài câu nói từ Đông cũng đủ để Phong biết Đông đang hạnh phúc. Và những khoảnh khắc như vậy trôi mới nhanh làm sao. Hai người nói chuyện không để ý thời gian trôi qua..... thấm thoát mà đã 3 giờ trưa, giờ học của "cặp đôi Gió Hạ này" bắt đầu từ 6h45 kết thúc vào 11h15 hằng ngày. Và họ đã ở đây từ trưa tới 3h chiều. Rời khỏi quán cáfe, họ lại trở về nhà trên con đường ven hồ ấy. Còn trong mùa Đông nhưng tại sao trời không còn giá lạnh như những ngày trước? Do chuyển biến thời tiết hay do tình cảm giữa con người với nhau? Khó giải thích thật! ^^ Cảnh ven hồ hôm nay đẹp thật, những chú chim ríu rít trên cành cây, xe cộ tấp nập qua lại dù mới tầm 4 giờ chiều. Hai người đi thật chậm rãi, một vì đang vui trong lòng với ngày sinh nhật của mình, một để tận hưởng thời khắc bên nhau của 2 người. Hôm ấy cậu mọt sách đã yêu thật rồi, đường về nhà trông như sáng rạng hẳn đối với Phong..... Còn học tập thì sao? Một ý nghĩ vụt qua trong đầu của Phong, cậu ta bỏ qua nó , tự trấn an bản thân rồi sẽ không sao đâu.
    -Clybe-
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng