Một con hẻm nhỏ, sâu và tối, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ cùng lúc được phát tra từ con hẻm, kích thích đến mức có thể khiến người đi đường ngại ngùng đỏ mặt mà bước nhanh qua nơi đó. Sau khi phóng thích chính mình, Trác Thần nằm thở dốc trên người người đàn bà sớm đã bị chính mình làm cho sung sướng đến bất tỉnh. Chết tiệt, đã 3 giờ anh cùng người đàn bà này làm chuyện đó, đáng chết!. Một người như anh mà cũng có ngày phải hái cỏ ven đường ăn tạm, nếu để chuyện này lộ ra ngoài thì anh còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa. Nhanh chóng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, Trác Thần anh chỉ muốn thật nhanh rời khỏi nơi chết tiệt này, nhưng có lẽ do tác dụng của thuốc chưa hết, anh liền ngã ngồi lại chỗ cũ, đầu cũng đau nhức lạ thường. Đấm một đấm xuống đất, hiện tại anh thật muốn giết người, nếu như để anh bắt được kẻ nào dám hạ thuốc mình, anh nhất định sẽ rút xương tróc da hắn, ép hắn uống xuân dược rồi ném vào #gaybar khiến cho hắn bị làm tới khi nát cúc để hả nỗi nhục này. Ngồi một lúc cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, anh nhanh chóng rời khỏi nơi này, không hề đoái hoài đến thân thể bị mình lột hết quần áo, làm cho bất tỉnh mà rất nhanh biến mất, một nốt nhạc đã không thấy bóng đâu. Lúc này, thân thể vốn đang nằm yên kia bỗng hơi động đậy, siết chặt nắm đấm yếu ớt, cổ họng khản đặc, cơ thể phi thường đau nhức, đến quần áo cũng trở thành một đống vải vụn, cô nhớ, cô sẽ nhớ thật rõ cái bản mặt khốn nạn của tên đó, thù này không trả, Bối Nhan Bạc cô không phải người...