Chỉ là một góc nhìn cá nhân, mong nhận được thêm nhiều quan điểm khác trên tinh thần tôn trọng sự khác biệt của nhau. Trong số anh em theo mình bán hàng có một bạn rất thân, như hình với bóng. Hồi xưa, mình ở cty nào thì bạn cũng ở cty đó, mình bán cái gì bạn bán cái đó, mình mở cty riêng bạn cũng có phần hùn. Chuyện là vầy, hồi đó do xuất phát chậm (đi lính mất 3 năm, rời quân ngũ cái bằng đầu tiên tốt nghiệp là...Kỹ Sư Mạng Máy Tính, ta nói nó ngu má ơi luôn, như là sống với người ko yêu ấy), nên khi làm kinh doanh lúc nào mình cũng làm 2,3 việc cùng lúc. Không chỉ gấp đôi mà có khi gấp ba lần so với các anh em sales hoặc Giám Sát, GĐ bán hàng thông thường để mong được cọ xát thật nhiều. Style của bọn mình là "phong lưu nhưng hiệu quả". Mình luôn ưu tiên xông vào những khu vực khó khăn, đang có vấn đề hoặc chọn những sản phẩm mới, chưa có kênh phân phối để làm cho...đã. Vì mình hiểu một điều đơn giản: chỉ có khó khăn mới làm mình mau giỏi, chỉ có làm hàng khó, hàng mới ra thị trường thì mình mới "được" nhận chức vụ quan trọng để tự do sáng tạo, tự do chọn kỹ chiến thuật đánh trận. (Kèo thơm thiên hạ giành hết rồi, có đâu mà tới mình hê..hê...). Cái gì cũng có cái...cọng giá của nó. Khi năng lực chưa có gì, làm bán hàng mà ngay từ đầu chọn THẬT THÀ và NHIỆT TÌNH để gầy dựng tên tuổi thì nó khổ thôi rồi. Suốt một thời gian dài 2 câu bị chửi nhiều nhứt là: - Tụi mày ăn cái gì mà ngu dữ vại? - Tụi mài có bị khùng hem?! Dễ hiểu quá mà. Làm quá nhiệt tình, các Sếp bắt đám kia làm theo tụi nó chửi phải rồi. Người ta làm vì tiền chính, mình làm để học là chính, để có quan hệ khách hàng, để có thể mở cty nếu cần nên cách làm nó khác xa so với những NV khác. Bị ghét là đúng phần vì mình mới mà lên chức phà phà (Giúp Sếp bớt cô đơn) người ta GATO, lại làm anh em cực khổ hơn khi có mặt bọn mình. Rồi bị lợi dụng tá lả. Sếp làm thuê như mình có công thì giành, khó khăn thì lo giữ ghế, hy sinh mình trước. Sếp làm chủ thì xài giá rẻ hoặc nhiều người sau khi thị trường hòm hòm, nắm bắt được công thức thành công phù hợp với sản phẩm của mình thì bắt đầu kiếm chuyện để quỵt những phần chia sẻ lợi nhuận như đã hứa. (Vụ này đông như quân Nguyên, lúc mới ko đủ tiền nuôi quân thì hứa chia sẻ lợi nhuận, lúc có lợi nhuận thì muốn...trả lương cho Khai Quốc Công Thần, khi nhân tài ra đi thì đổ lỗi tại....cái cung Nô Bộc nó hem có tốt, nên làm mãi chẳng bao giờ phát triển vượt bậc). Mình thì dễ, mấy chuyện này mình chấp nhận ngay từ đầu, Đời nó phải như vậy: - Có đúng có sai. - Có tốt có xấu. - Có này thì phải có kia. Tội nghiệp thằng bạn của mình. Nó chỉ muốn làm một người bán hàng chân chính và sống một cuộc đời bình lặng, nhưng định mệnh gắn nó với một thằng bạn Bựa như mình nên lúc nào cũng trong tình trạng...thở ko ra hơi. Việc làm mới khó hơn, cao hơn, nhiều hơn liên tục nên thất bại cũng không ít. Bị quăng quật, đắng cay cũng nhiều. Một ngày kia, chịu hết nổi, nó tỏ thái độ muốn dừng lại (nó muốn mình đi tiếp một mình). Trong câu chuyện, nó bảo rằng mình đã bắt nó nghĩ giống mình nhiều quá trong khi nó không phải là mình, và rằng nó cảm thấy bọn mình...ngu hơn người ta nhiều lắm! Mình suy nghĩ mất ba ngày, khi gặp lại nó mình đã nói hai điều mà mình đem theo cho đến tận bây giờ: 1. Tao sẽ ko bao giờ bắt ai phải nghĩ giống như tao nữa. Việc này thì mày đúng. 2. Tao muốn mày hiểu rõ thế này: có nhiều người tu cả đời cũng chưa chắc....Dại được như mình. Mày với tao may mắn sinh ra đã Dại sẵn thì ráng lo mà giữ. Nhà mình ko có điều kiện tài chính dồi dào, mình cũng ko được đào tạo tới nơi tới chốn, toàn là học qua công việc, nếu ko biết nhận phần thiệt thòi về mình, ko dựa vào Đạo Đức Nghề Nghiệp thì mình lấy cái gì để đấu với nhân tài đầy rẫy ngoài kia?! Chuyên môn là thứ dễ học nhất trong tất cả các thứ cần phải học. Không học nổi thì vẫn có thể...mua. Chớ không có biết "đam mê một cách dại khờ" thì khó mà làm nên chuyện. Thời gian trôi đi, giờ nó cũng là một Doanh Chủ nhỏ. Còn mình cũng được tạo điều kiện để đi dạy người ta bán hàng. Tuy nhiên, cái làm mình biết chắc mình đang đi đúng hướng là những mối quan hệ chất lượng mà mình đang có xung quanh. Những anh chị em bạn bè dễ thương và ai cũng xứng đáng làm Thầy của mình trên nhiều phương diện, luôn quan tâm ủng hộ mình. Làm gì cũng dễ, học gì cũng được chỉ dạy tận tình. Mình thật sự nghĩ rằng: chọn được cái phong cách, cái con đường, cái môi trường phù hợp được với mình là may mắn lắm rồi. Không có đúng, không có sai, chỉ là sự lựa chọn cá nhân. Cỏ bên kia đồi luôn xanh hơn, kệ đi mà!