Năm 7 tuổi,cô nói với bố mẹ mình và bố mẹ anh rằng cô thích anh nhưng mọi người chỉ cười bảo cô nhỏ,chưa hiểu chuyện. Năm 10 tuổi,cô thấy anh vừa nói vừa cười với bạn gái khác,cô vì tức giận nên vô tình xô ngã bạn gái đó, đổi lại là cái của anh và sự mắng chửi không thương tiếc. ..Chẳng lẽ,tình cảm của cô đối với anh,anh còn chưa thấu ...Chẳng lẽ,anh đối với cô,một chút tình cảm cũng không có .....Hay cô không xinh bằng bạn gái ấy,không dịu dàng bằng bạn gái ấy,không quan tâm anh bằng bạn gái ấy,hay....Anh ghét cô. Nếu sự ra đi của cô có thể đổi lấy nụ cười của anh,cô sẵn sàng rút lui để anh luôn cười như vậy. . . . Ngày hôm đó,cô chạy một mạch về nhà với khuôn mặt đẫm nước mắt.Cô đau không phải vì cái tát mà đau vì một chút quan tâm anh cũng không dành cho cô. . . .Ngày hôm đó,ba mẹ hỏi cô tại sao lại khóc nhiều đến như vậy,cô không trả lời,chỉ ngồi một góc trong phòng mà khóc.Kết quả là sáng hôm sau 2 mắt sưng húp,cổ họng nghẹn ứ vì khóc nhiều.Mẹ cô lo lắng cho con gái mình,hỏi han nhưng cô không trả lời,chỉ lặng lẽ ngồi ăn sáng rồi cắp sách đi học. Cô tránh mặt anh. Đi học cũng tự đi 1 mình,vì cô sợ gặp anh không thể kìm nén nước mắt mà khóc 1 lần nữa,vô sợ nhìn thấy anh thì kí ức ngày hôm đó lại ùa về "anh quan tâm 1 người con gái ,nhưng người đó không phải là cô". Còn tiếp..... Lần đầu viết đoản,đã chuẩn bị tâm lí để đỡ gạch đá từ phía độc giả.Cơ mà nhẹ tay thôi nhé,có gì sai xót mong bàn dân lượng thứ*cúi đầu*