Theo lời đệ ta nói thì hắn là người đã cứu tiểu đệ ta thoát khỏi sự truy đuổi của ma giáo . Nhà ta chỉ có hai tỷ đệ ta ở , cha mẹ ta mất sớm, nên ta cũng đồng ý với tiểu đệ cho hắn ở lại nhà . Từ khi hắn đến nhà ta vui vẻ hơn . Hắn ấm áp , ôn nhu như ngọc , lại ân cần chu đáo . Ta dường như thấy hắn giống trụ cột của gia đình này . Đêm hôm ấy hắn hẹn ta ra vườn trúc phía sau nhà , ta nghĩ lẽ nào hắn muốn thổ lộ lòng mình rằng . . . Ánh trăng len lỏi qua từng cành trúc làm toả sáng một thân bào trắng bay bay trong gió . Ta không hiểu vì sao lúc đó hắn lại tiêu sái , phiêu dật đến vậy . Thật khiến người ta siêu lòng . . . - Công tử - Nàng đến rồi Hắn nhìn ta . Đôi mắt ấy còn sáng hơn ánh trăng . Nụ cuời ấy còn ấm áp hơn ánh trăng . Ta mỉm cười gật nhẹ . Hắn bước đến . Nắm nấy tay ta khẽ hỏi . - Nàng thấy ta là người như thế nào - Chàng rất tốt . Giống một vị anh tài nho nhã . - Vậy ta có xứng đáng làm một vị phu quân tốt không ? Ta bất giác đỏ mặt - Dĩ nhiên xứng rồi - Vậy gả tiểu đệ nàng cho ta đi . . . =_=~~~~~ ta câm nín