Trong một quán bar, hai người đàn ông ngồi cùng nhau, một người mang vẻ lạnh lùng còn một người lại mang vẻ ấm áp. Nhưng có một điểm chung là cả hai đều rất đẹp trai, ngồi cùng nhau không khỏi thu hút rất nhiều ánh mắt. Anh uống rượu liên tục, có vài người phụ nữ sexy đi qua làm quen anh cũng không thèm để ý. Kim Gia Đạt thấy ngồi bên thấy vậy đành nói: “Đừng uống mãi thế, có chuyện gì thì nói ra đi.” “...” im lặng “Thôi được, để mình đoán. Cậu với Tiêu Mẫn cãi nhau?” Cũng có thể cho là cãi nhau đi, anh gật đầu. “Chỉ là một phần thôi.” “Chỉ là một phần? Vậy còn chuyện gì mà tôi không biết sao?” “Cậu nhớ Tô Hà không?” Làm sao không nhớ được chứ, cô gái đó suốt ngày đi theo Trịnh Phong như cái bóng vậy. “Nhớ, liên quan đến cô ấy sao?” “Không hiểu sao dạo này tôi thường nhớ đến cô ấy, lúc hôn môi cũng vậy, nên mới khiến Mẫn Mẫn giận.” “Cậu thích cô ấy rồi?” “Thích? Làm sao có thể, làm sao có thể?” “Có phải hay không rồi sau này cậu sẽ biết, tôi khuyên cậu nên nhìn rõ hoàn cảnh của mình, Tiêu Mẫn không đơn giản như cậu nghĩ đâu?” Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông đến đó là kết thúc, họ lại bắt đầu uống, lần này Gia Đạt cũng uống không ít. Uống đến tận khi cả hai đều say khướt mới dìu nhau rời khỏi. *** Không để anh chờ lâu, Gia Đạt đã chứng minh cho anh thấy Tiêu Mẫn không đơn giản thế nào. Mấy ngày sau đó, anh đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của Gia Đạt, đều là hình Tiêu Mẫn thân mật cùng một người đàn ông, bức hình cuối địa điểm là một khách sạn. Anh bình tĩnh xem hết những bức hình đó, bình tĩnh trả lời tin nhắn của Gia Đạt: “Cậu sớm biết rồi đúng không?” rất nhanh đã có tin nhắn trả lời: “Phải, từ đầu tôi đã biết, nhưng nếu tôi nói liệu cậu có tin không?” “Cậu chắc chắn là bây giờ tôi sẽ tin sao?” “Đúng vậy.” Lúc này anh không hề cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy tức giận, Tiêu Mẫn lại có thể cắm hai cái sừng lớn như vậy lên đầu anh. Nhưng cũng nhờ vậy anh mới hiểu được tình cảm của mình. Đúng như lời Gia Đạt nói, anh đã sớm yêu Tô Hà rồi, chỉ là chính bản thân anh cũng không biết. Còn về Tiêu Mẫn chỉ là con tim anh còn luyến tiếc đoạn tình cảm ngày trước với cô ta mà thôi. Hôm sau anh đi tìm Tiêu Mẫn, đứng trước mặt cô ta anh nói: “Chúng ta chia tay đi.” Dứt lời xung quanh vang lên tiêng hít không khí. “Tại sao?” “Lí do, tự cô nên biết?” nói xong liền quay người đi, đang đi lại bị Tiêu Mẫn chặn lại, nhìn gương mặt đã có hai hàng nước mắt này, anh có chút chán ghét. Lách người, anh tiếp tục đi về phía trước.