Anh gặp cô vào một buổi chiều đầy mưa

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Người đưa tin, 22/4/17.

  1. Người đưa tin

    Người đưa tin Thành viên

    Năm anh 20, cô 19: Anh gặp cô vào một buổi chiều đầy mưa, anh khi đó đã đổ gục trước sự hồn nhiên trong sáng của cô, còn cô đã rung động bởi nụ cười ấm áp của anh

    Năm anh 22, cô 21: anh nói lời yêu cô. Tình yêu của họ cũng như bao đôi bạn trẻ khác. Đôi lúc giận hơn cãi nhau nhưng vẫn mãi bên nhau không cách rời. Anh không phải soái ca, cô cũng chẵng phải nữ chính trong câu chuyện Ngôn Tình nào cả nhưng họ dành cho nhau những tình cảm thuần khiết và đẹp đẽ nhất, tạo nên một câu chuyện tình đẹp nhất của riêng họ.

    Năm anh 25, cô 24: Anh cầu hôn cô, họ đến với nhau mặc cho sự can ngăn của gia đình anh.

    Có lẽ, điều may mắn nhất trong cuộc đời cô là được yêu anh. Cô là một cô gái không đẹp nếu muốn nói một cách khó nghe hơn là rất khó nhìn. Lùn, Mập, Nóng tính là tất cả những gì miêu tả con người cô. Đôi lúc cô thường hỏi anh Tại sao lại chọn cô thay vì những cô gái khác. Anh thường cười bảo rằng "Đơn giản lắm, vì anh lỡ thích em mất rồi''

    Anh làm cảnh sát điều tra, cô làm giáo viên Trung học, họ có một gia đình nhỏ cùng hai cậu con trai, hạnh phúc tưởng chừng chỉ đơn giản như thế thôi. Cho đến một ngày, cô mãi mãi sẽ không quên được cái ngày đó.

    Hôm ấy, như mọi ngày cô đi họp ở trường, lúc trước khi tan họp cô thường sẽ đến đón ông cu nhỏ đang học mẫu giáo lần đó nhưng hôm nay cô lại chạy thẳng về nhà. Không hiểu sao cô lại cảm thấy bất an vô cùng. Cô lao nhanh về nhà, trước cổng cô thấy anh, hình nhưng đang thiếp đi và được hai người đàn ông khác dìu vào nhà, cô hoảng hốt chạy lại đỡ lấy anh, dìu anh vào phòng. Hai người đàn ông đó bảo với cô rằng:

    '' Lúc đi điều tra, Phong cùng chúng tôi có uống vài ly bia, nhưng sau đó anh ấy bảo mệt muốn về, được giữa đường thì anh ấy ngủ đi mất, lay mãi vẫn không dậy đành dìu anh ấy vào". Cô cười cảm ơn rồi tiễn hai người đó về.

    Một lúc sau lay mãi anh vẫn không dậy, linh cảm bất an dâng lên trong lòng cô, bàn tay run run gọi xe cấp cứu, cô không biết vì sao mình lại gọi nữa, cô chỉ cảm thấy rằng nếu cô không gọi, cô sẽ hối hận mãi mãi.

    Phòng chờ, cô ôm lấy Nhi mà khóc thét lên, anh nằm trong ấy, phải phẩu thuật. Bác sĩ bảo rằng anh bị máu tụ ở não rất nghiêm trọng chỉ một chút nữa thôi nếu đến trễ một chút nữa thôi e rằng cái mạng của anh cũng không cứu nỗi. Cô không biết cô khóc được bao lâu, cũng không biết anh nằm trong ấy được bao lâu rồi, cô chỉ biết anh nằm trong đó được phút nào tim cô cũng đau đến ứa máu từng phút đó. Đau, thực đau, cô không thể tưởng tượng được cái cảm giác mất đi anh sẽ như thế nào nữa, bên nhau được 10 năm, chuyện gì anh cũng bên cạnh cô, làm động lực để cô cố gắng, ỷ lại anh có lẽ đã trở thành một thói quen của cô không biết tự lúc nào. Hai đứa nhỏ nhìn cô khóc, không hiểu chuyện gì cũng khóc theo, nhìn con như vậy hạt châu trong khóe mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn. Phong, xin đừng bỏ em, đừng để em lại một mình.

    " Cho hỏi ai trong này là người nhà của bệnh nhân" Vị bác sĩ từng trong phòng mổ bước ra hỏi. Thấy thế cô liền bất dậy, gạt đi nước mắt, giọng run run:

    '' Anh ấy có làm sao không a?''

    " Tôi nghĩ cô nên chuẩn bị tâm lý đi, cậu ấy bị máu lên não đến 24% quá nặng, chúng tôi đã lấy hết máu bầm ra rồi nhưng theo tôi thấy, e rằng..."

    " Anh ấy sẽ không chết phải không, bác sĩ người nói đi" Cô run sợ nắm lấy tay áo bác sĩ lay mạnh, không thể nào, không có khả năng, mới hôm qua anh ấy còn hứa khi về sẽ dẫn cả nhà đi chơi cơ mà, tại sao chứ, tại sao?

    " Tôi rất tiếc" Bác sĩ nắm lấy tay đang kéo áo mình của cô bỏ ra, cô thẩn thờ ngồi bệch xuống. Trong phòng chờ, tiếng khóc của một người con gái vang lên đầy đau thương và tuyệt vọng, phá tan đi sự lạnh lẽo của căn phòng.

    Bên cạnh giường bên, một cô gái nắm chặt lấy đôi bàn tay của người con trai nằm trên, đôi mắt đọng lại ánh buồn vô tận, cô khẽ thì thào với anh, cô cũng không biết mình đã nói những gì nữa, cô chỉ biết rằng mình đã nói rất nhiều rất nhiều nhưng anh vẫn nằm đấy, không đáp lại cô đến một lần:

    " Phong, tỉnh dậy với em đi anh, anh hứa sẽ dẫn mẹ con em đi chơi mà"

    "Phong, hôm qua bạn trai cũ em gọi điện đấy, mau tỉnh dậy giúp em xử lý hắn ta một chút"

    "Phong, hôm nay trời mưa, anh nhớ không? Chúng ta gặp nhau vào một chiều mưa đấy"

    " Phong, mau tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ, xin anh...hãy tỉnh dậy đi"

    " Phong, em yêu anh, nếu anh không tỉnh lại em sẽ yêu người khác đấy"

    " Ai.... ch.....o ph....ép em.... y.....êu ngư.....ời ......khá.......c .........hửm?" Giongj nói yếu ớt khẽ vang lên đầy khó khăn, cô giất mình đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên trong lòng nhen nhóm lên một tia hy vọng mong manh, cô đưa đôi mắt đã sưng đỏ lên vì khóc nhìn người con trai đối diện, anh nằm đấy, mắt nhắm hờ, khó khăn lắm mới lên tiếng:

    " Kiếp này, kiếp sau và mãi mãi, em vẫn là của anh, không cho phép em có người khác". Cô bật khóc, ôm chầm lấy anh, anh tỉnh rồi, người con trai cô yêu thực sự đã tỉnh rồi, anh đã về bên cô, thực sự đã trở về bên cạnh mẹ con cô, đáng lí ra cô phải cười mới phải chứ không hiểu sao hạt châu trong khóe mắt cứ thế mà tuôn ra, cô thực sự rất sợ, thực sự sợ anh sẽ bỏ cô mà đi mãi mãi.

    " Được, em là của anh, xin anh đừng rời xa em nữa, em thực sự sợ lắm"

    " Ngốc! Anh yêu em như thế sao nỡ bỏ em mà đi chứ"

    Ngoài kia trời đã nắng, Phong của cô cũng đã trở về.
    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
    Câu chuyện này mình viết ra từ 1 chuyện hoàn toàn có thật và vừa mới xảy ra hôm nay, mình muốn dành tặng cho hai người mình vô cùng kính trọng đó là cô Hà và chồng cô, mình biết câu chuyện này sẽ không hay nhưng mình muốn viết nó cho các bạn đọc. Kết của câu chuyện này thực sự không như mình viết, hai người ấy không được may mắn như vậy, có lẽ mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm nay, có lẽ suốt cuộc đời này mãi mãi mình không thể gặp lại được người đó nữa. Mình viết nên câu chuyện này muốn nói với các bạn 1 điều rằng
    "Hãy trân trọng những thứ bạn đang có vì không một ai biết được rằng liệu ngày mai mình còn có được thứ ấy nữa không. Hạnh phúc thực sự quá ngắn ngủi, ngắn đến nổi một ngày nào đó khi bạn thức dậy nó đã không còn ở bên bạn nữa rồi"
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng