ÁI PHI KHÔNG THỊ TẨM chap 14

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Người đưa tin, 22/4/17.

  1. Người đưa tin

    Người đưa tin Thành viên

    Tiểu Vũ một thân nam trang, tiêu sái trên phố. Phía sau, tiểu Thuý lẽo đẽo theo sát, đề phòng nương nương nhà nàng vui quá đi lạc.'

    - Tránh ra, tránh ra !!
    Âm thanh ồn ào kéo đến. Tiếng người, tiếng roi, tiếng vó ngựa nện xuống đất lộc cộc. Người dân
    vội vã dạt về hai bên tránh đường.
    Một cỗ xe ngựa hoa lệ, hai bạch mã kéo xe cao lớn, khoẻ mạnh lao nhanh như gió.
    Rèm xe bằng lụa mỏng trắng tinh, mềm mại rũ xuống, đung đưa xóc nảy, đối lập với màu kiệu gỗ lim đen bóng, hoạ nên bức tranh hoàn mỹ. Phu xe khoảng 30 tuổi, gương mặt góc cạnh, ánh mắt có thần, tay to rắn chắc nắm dây cương, hơi thở trầm ổn, nhìn là biết một thân võ công cao cường. Người trong kiệu hẳn không phải nhân vật tầm thường, theo sau kiệu mười tuỳ tùng cưỡi ngựa cầm kiếm đi thành hàng. Giữa nơi chợ búa lộn xộn này, sự xuất hiện của đoàn người tạo thành điểm nhất hút mắt người xem.
    Tiểu Vũ quay đầu quan sát, lọt vào mắt nàng một hài tử đang khóc giữa chợ, đúng hướng xe ngựa đang phi tới. Không do dự nàng lao đến như gió ôm cậu bé, xoay người, lấy thân che chắn. Tiểu Thuý không kịp phản ứng kinh hãi thét một tiếng:
    - Nương...công tử!!
    Phu xe cùng lúc phát hiện sự cố, tay nắm dây cương ghì chặt nhằm hãm tốc độ, bạch mã đang đà phi nhanh bị giật lại đột ngột, theo quán tính chổng hai vó trước lên hí vang một tiếng, cỗ xe ngựa chao đảo.
    - To gan ! Kẻ nào dám cản đường của bổn công chúa.
    Từ trong kiệu bước ra, một thân gấm vóc lộng lẫy, chất liệu vải nhìn qua người ít tiền không thể mặc. Nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo, ngũ quan cân xứng. Chỉ tiếc vẻ cau có đã phá vỡ nét đẹp hài hoà đó, khiến nhan săc của nàng trở nên méo mó. Nhìn giữa đường đang đứng một nam nhân cao gầy, trong lòng ôm tiểu hài tử, phía sau kéo theo một nô tài trẻ tuổi đang run rẩy tái mặt vì sợ. Hừ, lại là một đám người bần tiện gây chuyện để đòi tiền đây mà.
    - Ngươi là ai? Sao dám chặn đường của bổn công chúa.
    Ồn ào bên này đã kéo đến không ít người xem.
    - Đây chả phải xe ngựa của thái tử Thương Nguyệt quốc sao?
    - Đúng vậy, ba ngày nữa là sinh thần của bệ hạ, ta nghe nói lần này đoàn sứ giả của tứ quốc đến tham dự yến tiệc chúc mừng.
    - Vậy cô nương đó chắc hẳn là công chúa Thương Nguyệt quốc đi .
    ,....,
    Tiếng xì xào lọt vào tai khiến nàng sửng sốt. Sinh thần bệ hạ? Sao sinh nhật hôn quân đó mà nàng lại không được thông báo một tiếng, nàng dù sao cũng là phi tần trong cung. Trong lòng không biết là tư vị gì.
    Nghe mọi người bàn tán, phán đoán thân phận mình, nữ nhân càng tự đắc vênh mặt lên quát tháo :
    - To gan, ta hỏi ngươi không trả lời, ngươi dám vô lễ với bản công chúa.
    Tiểu Vũ mải suy nghĩ nhưng vẫn không quên quan sát kẻ trước mắt. Thấy nàng ta lớn giọng trong lòng nàng âm thầm cười lạnh. Công chúa phải không? Hừ.
    - Cô nương thứ lỗi, vừa rồi tình huống cấp bách, ta không có ý chặn đường. Nàng khách sáo trả lời.
    - Cấp bách ? Ta thấy ngươi là cố tình thì đúng hơn. Các ngươi không phải muốn xin tiền đi. Nữ nhân cười khẩy khinh bỉ nói.
    A, lại là loại người ngang ngược lộng quyền.
    - Ta nếu có xin tiền, cũng không xin cô nương đây. Nhìn cô nương như vậy, không phải cha mẹ nuôi thì chắc cũng được bao dưỡng, có thể tự làm ra tiền để bố thí người khác sao? Nàng không ngần ngại đáp trả.
    - Ngươi..ngươi dám nói ta được bao dưỡng, ngươi so ta là kĩ nữ thanh lâu sao? Một tên nam nhân hèn mọn như ngươi lại dám xúc phạm bổn công chúa. Người đâu! Giữ lấy hắn.
    Nử tử gầm lên, nàng từ bé đã được chiều chuộng, phụ hoàng mẫu hậu nâng niu như bảo bối, không xét thân phận, chỉ riêng nhan sắc thôi cũng đủ nam nhân người gặp người thích, vậy mà bị một tên không có tí tiền đồ nào sỉ nhục, không chịu nổi đả kích.
    Đám tuỳ tùng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thái tử bọn họ còn ở trong kiệu, chủ nhân chưa lên tiếng, há lại dám làm loạn.
    Thấy tình hình như vậy, Tiểu Vũ cũng đoán ra nữ nhân kia ở phân lượng nào rồi.
    Nữ nhân thấy thị vệ không nghe lệnh vừa xấu hổ vừa tức giận.
    - Các ngươi điếc hết sao? Bắt hắn lại cho ta!
    Đám tuỳ tùng đã có người nhíu mày bất mãn, tuy vậy vẫn bất động tại chỗ. Đối với vị công chúa ngang ngược kiêu ngạo này, bọn họ chưa nao giờ nể phục.
    Tiểu Vũ cười khẩy:
    - Công chúa sao? Ta từ nhỏ lớn lên ở đây, còn không có thấy Hiên Viên vương triều của chúng ta có vị công chúa nào như vậy? Cô nương không phải tự mình phong xưng đấy chứ?
    Nàng thừa biết cô ta là công chúa Thương Nguyệt, nhưng như thế thì sao.
    - Haha! Hèn mọn như ngươi làm sao mà có tư cách được biết đến ta, đúng là ếch ngồi đáy giếng, nói cho ngươi biết, ta chính là đại công chúa của Thương Nguyệt quốc. Thế nào, ngươi còn không mau hành lễ!
    Nữ nhân thẹn quá hoá giận cười to, kiêu ngạo hất mặt lên.
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng