Gần về đến nhà , a nói vs tôi : - A quên chưa mua 1 số thứ , e mang nốt đồ vô nhà nhé .- a ôm tôi vào lòng và nói . - Ơ .. vâng a .- tôi nói . Dù đã được anh ôm rất nhiều lần nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên. Nhìn a chạy khuất , tôi quay vào và xách túi đồ trên tay và ngân nga hát bài yêu thích " litle love ": " greatnest as you smallest as me ..." - Bài hát rất dễ thương . Phương à .. cô hát hay lắm ... giọng hát rất ngọt ngào . - một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng tôi . - Cô .. cô là ai ?- tôi hỏi thoáng chút nghi ngờ . - Không nhận ra sao? Người con gái bị cô cướp mất hôn phu-cô ta nói . - Tôi không cướp hôn phu của cô - tôi trả lời - Cô không có chút có chút lòng tự trọng nào sao ? - cô ta cao giọng . - Tạ Khánh Linh , tôi nói cho cô biết , nếu người cô nói đến là Lương Chu Đức Anh thì anh ý là của tôi . Dù cô có là hôn thê của a ý đi chăng nữa nhưng đó chỉ là do bố mệ cô và bố a ý sắp đặt . Cho dù cô có yêu a ý đi chăng nữa nhưng a ý k yêu cô nên dù bây giờ cô có làm gì thì cũng vậy thôi . - bỗng dưng tôi mạnh miệng nói . Sau khi tôi nói , sắc mặt của Tạ khánh Linh có chút ngạc nhiên , định thần lại cô ta nói : -Cô nói hay lắm , vậy thử xem nếu nhan sắc của cô k còn thì ai yêu nổi cô ?- cô ta vừa nói vừa giơ ra một con dao nhỏ . Tôi dững người , bỗng tâm trí tôi k còn nghĩ được cái j hết . Tôi thấy cô ta chạy đến và hét lớn : " chết đi " nhưng chân tay toi lại k phán kháng lại . " keng .." " bốp " - Cô làm cái gì vậy ? Cô nghĩ rằng là con nhà gia thế thì thích làm gì thì làm sao ? Tôi giật mình , ngẩng mặt lên , người đứng trước tôi là Lê Minh Quân . Có hơi buồn vì người tôi nghĩ đến đã k tới . TkL giật mình hét lớn : - Này a kia , bị gì vậy ? Tôi giết nhỏ đó thì liên quan gì đến anh ? Minh Quân bực tức : - Tôi cảnh cáo cô , nếu cô còn đụng vào Phương thì tôi không đảm bảo tính sắc đẹp của cô sẽ còn nguyên vẹn đâu. Nói rồi a đỡ tôi vào nhà và giúp tôi xép đồ .