Sau lời tỏ tình ngọt ngào ấy, Mai và Kiên trở nên không thể tách rời. Họ dành nhiều thời gian hơn cho nhau, cùng trải qua những khoảnh khắc lãng mạn dưới bầu trời trong xanh và lắng nghe tiếng sóng biển như khúc nhạc êm đềm. Dân làng dần biết đến tình yêu của họ, ai cũng mừng cho Mai vì cuối cùng cô đã tìm thấy người sẵn sàng ở lại, sẵn sàng dành cả trái tim cho cô. Thế nhưng, cuộc sống luôn mang đến những thử thách bất ngờ. Một buổi sáng, Kiên nhận được một cuộc điện thoại từ thành phố. Đó là người bạn cũ của anh, người từng cùng anh xây dựng sự nghiệp. Anh ấy báo rằng công ty cũ đang gặp khó khăn nghiêm trọng, và chỉ có Kiên – với kinh nghiệm và kiến thức của mình – mới có thể giúp cứu vãn tình hình. Kiên biết anh phải quay về thành phố để đối mặt với trách nhiệm của mình. Nhưng lúc này, anh cũng không muốn rời xa Mai và cuộc sống thanh bình nơi làng chài đã mang đến cho anh niềm vui thực sự. Tối hôm đó, Kiên ngồi lặng lẽ bên Mai dưới bầu trời đầy sao, nắm lấy tay cô và chia sẻ về quyết định khó khăn này. Mai lặng người, nhưng rồi cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói trong veo như sóng biển: "Em hiểu mà, Kiên. Em biết trách nhiệm của anh quan trọng. Nếu đó là điều anh cần làm, thì hãy làm đi. Em sẽ ở đây chờ anh, như biển luôn chờ bờ." Kiên siết chặt tay Mai, trái tim anh tràn ngập cảm giác biết ơn xen lẫn xót xa. Đêm đó, họ chia tay nhau bằng một lời hứa. Kiên sẽ quay lại, khi mọi thứ đã ổn định. Và Mai hứa sẽ đợi, dù bao lâu đi nữa. Thời gian thấm thoắt trôi qua, Kiên trở lại với cuộc sống ồn ào nơi thành phố, cố gắng vực dậy công ty và đối mặt với những thử thách mới. Nhưng mỗi đêm, anh đều nhớ về làng chài nhỏ bé ấy, nhớ về ánh mắt của Mai và nụ cười như nắng ấm. Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, Kiên chỉ cần nghĩ đến cô, và như có thêm sức mạnh để tiếp tục chiến đấu. Ba tháng trôi qua, rồi sáu tháng. Ngày mà công ty ổn định lại cũng đến gần. Kiên háo hức chuẩn bị quay về làng, mang theo những món quà và cả một kế hoạch tỏ tình lãng mạn mà anh đã ấp ủ suốt thời gian xa cách. Anh biết mình đã tìm được nơi anh thuộc về – không phải thành phố hào nhoáng, mà là ngôi làng bên bờ biển, là nơi có Mai. Vào một chiều hoàng hôn, Kiên cuối cùng cũng quay lại làng chài. Anh đến quán cà phê của Mai, nhìn thấy cô vẫn đang say sưa chuẩn bị cà phê cho một vị khách. Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc dài của Mai, khiến cô càng rạng rỡ. Trái tim Kiên đập mạnh, và anh không thể chờ thêm nữa. Anh bước tới, gọi tên cô bằng tất cả sự yêu thương dồn nén. Mai quay lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiên đứng đó, với ánh mắt sáng rực và nụ cười mà cô đã nhớ biết bao. Kiên bước đến gần, đưa tay về phía Mai và thì thầm: "Anh đã quay về, như lời hứa. Mai, em có muốn trở thành biển của anh mãi mãi không?" Mai mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong mắt. Cô gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Em đã chờ, và sẽ luôn chờ anh, Kiên." Cuối cùng, giữa tiếng sóng biển rì rào và ánh hoàng hôn dịu dàng, họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, kết nối những mảnh ghép đã tìm thấy nhau giữa cuộc đời đầy biến động này. Và từ đó, nơi làng chài nhỏ bé ấy, có hai người yêu nhau đến cuối đời, như biển mãi ôm lấy bờ không xa rời.