Tại một ngôi làng ven biển nhỏ, nơi mỗi sáng đều được bao phủ bởi ánh nắng vàng và tiếng sóng vỗ rì rào, Mai – cô gái có đôi mắt trong veo như nước biển – ngày ngày đón khách tới quán cà phê nhỏ của mình. Cô là một người giản dị, yêu biển và yêu cả cuộc sống bình lặng nơi đây. Một hôm, một chàng trai lạ mặt xuất hiện trong làng. Anh có dáng người cao, ánh mắt u buồn nhưng rất cuốn hút. Người dân trong làng gọi anh là Kiên, một người thành phố xuống đây nghỉ dưỡng sau khi trải qua một biến cố lớn trong cuộc sống. Dù Kiên ít nói và thường ở một mình, nhưng chẳng hiểu sao anh lại ghé thăm quán cà phê của Mai mỗi ngày. Thời gian trôi qua, Mai dần quen với sự có mặt của Kiên và bắt đầu thấy anh chẳng đáng sợ như người ta đồn đại. Một ngày nọ, khi Kiên vô tình giúp Mai dọn quán sau cơn mưa lớn, họ ngồi lại cùng nhau, trò chuyện suốt buổi tối. Kiên kể cho Mai nghe về những tổn thương trong quá khứ của mình – từ sự nghiệp đổ vỡ đến tình yêu tan vỡ. Mai lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ động viên anh bằng ánh mắt chân thành. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, Kiên và Mai trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau ngắm hoàng hôn trên biển, cùng trò chuyện dưới bầu trời đầy sao, và không biết từ khi nào, trái tim Kiên đã bắt đầu cảm thấy bình yên. Mai, với sự dịu dàng và ấm áp của mình, đã giúp Kiên nhận ra rằng đôi khi hạnh phúc không phải là những điều lớn lao, mà là những khoảnh khắc nhỏ bé bên người mình thương. Một buổi chiều khi biển lặng, Kiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Mai và nói: "Anh nghĩ mình đã tìm thấy điều mình cần ở đây, ở em." Mai khẽ cười, nụ cười như làn sóng dịu dàng vỗ vào trái tim Kiên, khiến anh biết rằng mình đã thực sự tìm thấy bến đỗ cuối cùng.