*** Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa *** Chương 14

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Lê Thanh, 29/4/17.

  1. Lê Thanh

    Lê Thanh Thành viên

    - Ngày đó, tôi thường hay thẩn thơ một mình trên con đường đi học mà trước khi bỏ đi bố thường nắm tay tôi dắt đi dạo thong dong mỗi buổi chiều. Nhỏ có biết cảm giác khi hạnh phúc đột nhiên bỏ mình đi như thế nào không? Thà rằng bố bỏ đi từ cái lúc mà tôi chưa nhận thức được cuộc sống này là gì thì tốt hơn. Chứ cho tôi yêu thương rồi bỏ mặc tôi chơi với với nỗi yêu thương đó. Việc đó giống như đưa cho một đưa trẻ cái kẹo mút đã ăn phần kẹo chỉ còn mỗi cái que

    Những buổi chiều chông chênh, tôi lại lôi đống len trong tủ mẹ, ra cuốn vòng quanh tất cả các lọ hoa, cốc chén trong nhà. Đến khi mẹ về, lột quần tôi ra đánh hằn những vết roi, rồi bắt tôi đi tháo hết len ra cuốn lại cho mẹ. Nhưng sáng hôm sau ở nhà một mình chán, tôi lại lôi len ra và làm trò đó. Cứ tiếp diễn cho đến khi mẹ chán chẳng muốn đánh tôi nữa. Mẹ lẳng lặng đem hết đống len đi cất ở một góc nào đó mà tôi không tìm được. Thế là tôi đành phải tìm trò khác tiêu khiển. Tôi bắt đầu tìm được sự thích thú ở những nét vẽ cong cong. Tự thiên tôi thích những hình ảnh bông hoa nhỏ xíu, uốn lượn. Thế là tôi tìm cách xin hoa về trồng: tường vi, tóc tiên, hồng, cúc… Đủ cả, mùa nào cũng có.

    - Này, có phải vì thế mà đằng ấy mê quần đùi hoa không?

    - Ờ!

    - Khiếp! Nhìn biến thái kinh!

    - Dù sao thì tôi cũng không ngồi nhổ lông nách ngoài ban công?

    - Sao có mỗi vụ đó mà you nhắc hoài vậy. Hôm đó mất điện mà phải đi diễn, tui mới đành làm như thế!

    - Diễn gì?

    - Hát!

    - Nhỏ biết hát hả?

    - Làm gì mà gào lên thế? Tui biết! Ít thôi, Đủ để không bị ném dép vào mặt!

    - Hát tui nghe!

    - Cuối tuần nhé! Tui hát ở đêm Văn nghệ của trường đó!

    - Ok! Đi luôn!

    - Thế thì khỏe nhanh lên!

    - Trời mưa kìa!

    - Mưa cho mát tâm hồn!



    Những cuộc đối thoại cứ kéo dài lê thê, không đầu không cuối. Hoàng coi tôi như một người bạn gái thân thiết, kể hết cho tôi nghe về Hoàng. Tôi lặng im! Chỉ dám nghe Hoàng, không dám kể gì về tôi hết.



    - Sao nhỏ cứ cau có như con chó thế? Cười lên!

    - Sao phải cười? Tui cau có quen rồi. Còn hơn you cứ bèo nhèo như con mèo

    - Nụ cười từ tim sẽ mang nhiều may mắn và hạnh phúc. Nụ cười sẽ đẩy lùi bệnh tật, kéo dài tuổi xuân và khiến các nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nụ cười sẽ khiến các nàng biết rằng: Mọi chuyện sẽ ổn. Khó khăn sẽ chẳng còn là rào cản nếu chúng ta là một khối. Nụ cười sẽ khiến những nhiều kẻ phải ghen tị. Nụ cười sẽ khiến những người yêu thương mình cảm thấy hạnh phúc hơn. Cười mỗi ngày, từ lúc thức dậy tới lúc đi ngủ, Cười cả lúc buồn đến những lúc vui… He he

    - Khiếp học thuộc lòng trong sách Hạt giống tâm hồn đấy à? Trông you cười nhìn như dở!

    - Nhỏ mất nết quá!

    - Ha ha



    Tôi ngồi gục má vào hai đầu gốc, ôm mình thu lại một góc nhìn ra cửa sổ. Hoàng đột nhiên đưa tay vén vén vài lọn tóc của tôi bị trượt ra khỏi dây thun. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp. Có những điều nhỏ nhoi mà là khiến ta vô cùng hạnh phúc, điều đó tuyệt vời biết bao.

    Cuộc sống quá ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng giờ là lúc tôi cần chui ra khỏi cái kén và tiếp tục tìm những thứ mới mẻ. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Những điều tốt đẹp hơn còn đang ở phía trước. Cứ tiến lên, cứ dấn thân đi… Hãy tự tin, giá trị sẽ không tạo ra ở chỗ ta đạt đến, mà nó tạo ra ở chỗ người ta cảm nhận được nó như thế nào. Tôi có cuộc sống riêng của mình, 17 tuổi, cái tuổi nên quên đi những nỗi buồn xung quanh để tạo lập con đường đi của riêng mình. Dù sao đi nữa, tất cả những gì trong cuộc sống này đều chỉ là những trải nghiệm. Mọi buồn đau rồi sẽ qua thôi.

    .

    Tôi là cô gái nhỏ, muốn bỏ tất cả để theo tiếng gọi tự do…

    ***

    nhung-chuyen-du-hanh-trong-mo-6-702c6

    Những ngày bố mẹ đi vắng, tôi sống cùng Hoàng trong ngôi nhà nhỏ của cậu ấy. Hoàng thực chất rất hiền và điềm đạm, không khốn nạn và bẩn tính như lúc đầu chúng tôi mới chạm trán. Câu ấy có thể nấu cơm, biết lau nhà và chăm sóc hoa. Bình yên nhất là ngắm Hoàng ngồi chơi với mấy con mèo nhỏ. Mai này nếu Hoàng có con, chắc mấy đứa bé của Hoàng sẽ rất hạnh phúc khi có một người bố mang trái tim ngập tràn tình yêu thương như thế.

    Cuối tuần bác Ngọc về. Bác mua cho tôi một cái áo sơ mi (mà tôi vẫn còn giữ đến bây giờ, để dành mặc mỗi dịp đặc biệt) và một túi dây thun buộc tóc. Bác chẳng thèm để ý gì đến Hoàng, quẳng cho Hoàng đôi quần đùi hoa, vài túi hạt giống cây rồi lôi tôi ra ghế bắt tôi ngồi yên cho bác tết tóc. Tôi vừa ngồi vừa lúc lắc cười. Mẹ tôi chưa bao giờ buộc tóc cho tôi cả. Ngày tôi còn bé chỉ có bố Tùng chăm sóc, thậm chí có sáng tôi quá buồn ngủ, bố phải rửa mặt đánh răng cho tôi. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác.

    .

    Bác Ngọc về nên tôi không ở bên Hoàng nữa, chỉ đến bữa sang nấu cơm cho bác, xong rồi lại về nhà. Hoàng có vẻ buồn, thi thoảng lại ra ban công ngó tôi, tôi mở cửa sổ hỏi “Có chuyện chi thế ấy?” thì hắn cười bảo “Chả có chi. Rảnh gọi chơi”. Hâm thế!

    .

    Cho đến chiều thứ Sáu, khi tôi đang ngồi đọc Nhật ký của Hoàng, tới đoạn Hoàng bị bạn Quy Cậy hôn vào má, sợ quá ngồi góc lớp khóc, cô giáo thấy khóc hỏi gì cũng lắc đầu không dám nói, rồi mấy hôm sau không dám đi học, đến khi con Quy phải đến hứa là sẽ không làm thế nữa mới dám quay lại lớp. Tôi cười rũ. Hoàng nhút nhát và có bệnh sợ hãi rất trẻ con; đang cười thì thấy Hoàng đứng trợn mắt ở cửa sổ. Rồi Hoàng hét lên:

    .

    - Nhỏ nói dối! Rõ ràng nhỏ lấy Nhật ký của tôi!

    .

    Lúc đó bất ngờ quá, tôi phản ứng bằng cách mở cửa chạy xuống nhà. Hoàng chạy theo. Cậu ấy vô tình dẫm lên chân Ki khi em đang ngủ chân cầu thang. Ki giật mình vùng dậy ngoạm cho Hoàng một nhát vào bắp chân khiến cậu ấy ngã đập khuỷu tay xuống sàn nhà. Tôi hoảng hốt chạy lại.

    .

    - Người gì mà hậu đậu quá trời. Đi đứng không nhìn gì hết trơn

    - Trả tôi… Trả tui… Trả tôi – Hoàng bắt đầu loạn từ nhân xưng

    - Nè đây!

    - Nhỏ xấu tính vãi! Tôi ghét nhỏ! Cút đi!

    - Cút đi đâu? Đây là nhà tôi mà? Đằng ấy chảy máu nhiều quá. Máu đằng ấy khó đông à?

    .

    Hoàng căng mắt lên nhìn. Trận sốt vì đau bụng hôm trước vẫn khiến cậu ấy âm ỷ mệt, tính cả vết cắn mất nhiều máu và cú ngã vừa rồi khiến cậu ấy xỉu luôn. Tôi sợ quá hét ầm lên. Nhưng nhớ là không có ai ở nhà nên đành tìm cách dìu Hoàng ra ghế nằm, chạy đi tìm bông băng thuốc sát trùng để băng lại vết thương. Không hiểu người gì mà đụng đến đâu chết trâu đến đó. Không được cái nước gì cả.

    .

    Hoàng nằm ngủ ngon lành trên ghế nhà tôi. Ngồi trông Hoàng, tôi lại lôi Nhật ký cậu ấy ra đọc nốt. Có đoạn tôi phải cầm điện thoại search Google những gì không hiểu: “Mình chả thích Marioa éo gì cả, thích Takizawa hơn” :-| Thế giới của những chàng trai chỉ quanh quẩn giữa sex và tiền. Liệu có phải thế? Có những đoạn khiến tôi cười tủm tỉm: “Đã đến tuổi muốn nắm tay một cô gái đi đến cuối con đường…:. Có những đoạn lại khiến tôi ngẫm nghĩ: “Tự thấy mình như một con thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển khơi, không biết biển bao giờ nổi sóng?”.

    .

    Tôi chạy sang nhà Hoàng, cài lại cuốn Nhật ký về chỗ cũ. Có một thế giới đã không còn bí mật chỉ riêng mình chủ thể biết. Tôi quay trở về nhà rồi ngồi xuống gục vào vai Hoàng ngủ thiếp đi. Tôi có lẽ, cũng đã đến tuổi muốn nắm tay một chàng trai đi đến cuối con đường…

    .

    Hoàng tỉnh dậy trước tôi. Hắn lay lay tôi dậy và lại mếu máo đòi Nhật ký. Tôi nói tôi đã cất lại vào chỗ cũ rồi. Hắn nhìn tôi với ánh mắt hận thù. Tôi chọc chọc Hoàng hối lỗi:

    .

    - Xin lỗi mà! Năn nỉ mà! Tha thứ đi.

    .

    Một lúc sau Hoàng bật cười. Hoàng hỏi tôi đã đọc đến đâu rồi. Tôi bảo mới đọc được mấy trang đầu thì bị Hoàng bắt gặp nên trả luôn không dám đọc tiếp. Mặt Hoàng có vẻ yên tâm gật gật. Xong chàng ta nhìn thấy cái chân thì hét ầm lên:

    .

    - Cái gì đây Vi? Tôi bị sao đây?

    - Chó cắn!

    - Trời ơi liệu có bị dại không?

    - Tôi đang lo Ki nhà tôi lây dại đây

    - Nhỏ im đi

    - Hi hi

    Tôi chạy ra bếp chuẩn bị đồ nấu chè cho Hoàng ăn. Trong lòng tôi vui vui lạ. Hoàng khập khiễng đi về phía tôi, hỏi han linh tinh. Tôi cũng đáp lại lung tung. Hai đứa chúng tôi nhiều khi nói chuyện không ăn nhập gì với nhau, chỉ nói như để chứng minh việc mình đang tồn tại trước mắt người kia.

    .

    Tối đến tôi thay quần áo rồi đến trường sớm để chuẩn bị cho buổi Văn nghệ. Vì Hoàng đau chân nên tôi chẳng nhờ cậu ấy nữa, Vừa dắt xe ra cổng thì Hoàng tập tễnh sang, mặc mỗi cái áo phông và cái quần đùi.

    .

    - Định đi luôn không bảo tôi hả?

    - Đằng ấy đang đau chân mà

    - Thì nhỏ đèo chứ sao

    - Gì kì vậy?

    - Chẳng có gì kì

    .

    Nói xong Hoàng trèo lên luôn. Tôi cũng cười rồi đạp xe đi. Cuối thu, lá rơi rụng nhiều, có lá còn mắc vào nan hoa rồi xào xạc theo từng vòng xe. Hoàng cứ líu lo đằng sau xe tôi như một cậu bé đi nhà trẻ. Còn tôi vừa đi vừa hát, vừa nghĩ về quá khứ, hiện tại, tương lai, nghĩ về những gì đã xảy ra, những gì đang xảy ra, và những gì sẽ xảy ra. Không hiểu vì sao lại bình yên đến thế!

    .

    Liệu có phải tôi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời mình rồi không? Chàng trai sẽ nắm tay tôi đi đến cuối cuộc đời?

    .

    Hành trình đi tìm hạnh phúc không bao giờ có điểm dừng ở cuối. Cô gái nhỏ ạ! Con đường ở phía trước đang rất dài và rộng… Hãy bước tiếp và tin rằng: mọi sự cố gắng đều được trả giá một cách xứng đáng nhất!
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
  2. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 1.

    ***
    Tôi là một cô gái bình thường lắm. Ngoại hình ở mức trung bình khá, cao có 1m5, mắt hơi xếch, mũi hơi to, ngực lép, bụng bự, mông cong, chân vòng kiềng… Được cái thông minh học giỏi, thầy yêu bạn mến. Tuy nhiên vẫn FA (forever alone). Bởi tôi khó mở lòng ra với một ai đó riêng biệt, luôn sợ rằng tôi không thể yêu thương được một người trong khi người đó lại rất yêu thương tôi. Tôi luôn sợ cảm giác nhận quá nhiều mà không thể trả lại.

    Cuộc sống của tôi luôn lặp đi lặp lại những công việc quen thuộc, ngày đi học, tối về nhà. Cuối tuần học đàn. Khi buồn thì chơi với chó.

    Ở lớp, tôi kết thân với một cô bạn tên Linh!

    Linh xinh xắn và nhanh nhẹn, hòa đồng và tốt tính. Tôi thương cô ấy nhiều, bởi cô ấy cũng giống tôi. Đều là những đứa trẻ cô đơn riêng một thế giới thiếu vắng bàn tay quan tâm chăm sóc của cha mẹ, tự mình vùng vẫy trong những nỗi đau của gia đình.

    Linh yêu một anh khóa trên, tên Hưng. Cuộc sống này nhiều khi có những móc xích thật kỳ lạ. Hưng là bạn thân của Hoàng – hàng xóm tôi – người đã bước vào trái tim tôi, và làm nó nổi gió.

    Cuộc sống của tôi bắt đầu bị đảo lộn vào một ngày thứ Tư đen tối.Linh gọi điện ầm ỹ cho tôi khi trời chưa sáng. Mặt vẫn vùi trong chăn, tôi với tay lấy điện thoại:

    - Nói đi con hĩm. Rồi tao sẽ giảm án cho mày cái tội phá giấc ngủ của tao!

    - Mày lên facebook mà xem đi. Ảnh sex của mày ngập tràn facebook của bạn bè ông Hưng nhà tao này.

    - Cái gì? Ảnh sex nào? Tao có bao giờ đi bơi hay đi xông hơi công cộng đâu?

    - Lên mà xem. Lảm nhảm mãi! Nhớ mua thuốc trợ trim!

    - Chim chóc gì? Con thần kinh!

    Mò mẫm dậy bật máy tính lên xem.

    *khóc thét*

    Trên trang chủ, nick bạn bè tôi lác đác xuất hiện một hình ảnh chụp khung cảnh vô cùng quen thuộc… ban công nhà tôi, chiếc ghế gỗ màu chàm, tôi ngồi mé cửa, gác một chân lên lan can, vô tư ngoắc đầu sang bên phải, tay trái cầm nhíp, mắt soi vào nách, nhổ!!!

    Phải nói là RẤT KHÙNG! Tôi có một thằng hàng xóm bệnh hoạn lại thích làm loạn. Biến thái tới mức rình con gái nhà người ta nhổ lông nách rồi chụp hình post lên facebook, tag share khắp nơi kèm theo cái caption vô cùng tưng tửng: “Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm ngồi nhổ lông nách”. Không biết hắn có não không nữa? Mà chắc là không có đâu. Nếu có thì đã không chụp lại cái hình tởm rồi đem khoe thiên hạ thế kia. Bạn bè của hắn nữa chứ.

    [\\\\\\=.=]. Tại sao có thể lôi cái hình của mình share khắp nơi vớiđủ thứ bình luận: “Vãi cả nhổ”, “Vãi cả lông”… Trời đất, vãi cả đàn ông. T___T

    Lật đật chạy ra giường bấm điệnthoại điên cuồng:

    - Linh ơi, tao phải làm sao? Mày biết hack nick không?

    - Hack con khỉ? Sao mày không chui vào nhà tắm soi gương mà nhổ, ngồi ra ban công làm gì? >o<

    - Hôm qua mất điện! T___T

    - Tao chịu, xin lỗi mày. Chính ông Hưng là người chia sẻ cái hình của mày từ face ông Hoàng sang page của lớp ông ý.

    - Con chó, mày yêu thằng mất dậy thế hả????

    - Xin hãy thứ tha, hu hu.

    - Giờ tao phải làm gì? Phải làm gì? Trông cái hình tao ngồi oặt ẹo kinh quá.

    - Sang mà tẩn thằng hàng xóm nhà mày chứ hỏi gì tao?

    - Tẩn á?

    - Oánh bỏ mọe đi. Ông Hưng bảo lão Hoàng này hiền với nhát lắm. Anh hùng bàn phím thôi.

    - Thằng trời vật! Để tao!

    Phí công tao âm thầm trao tình cảm cho mày. Con đĩ Hoàng! Từ nay tao sẽ quẳng mày từ trái tim tao phi ra chuồng xí.

    Sao tự nhiên tôi thấy thằng điên này nó xấu xa thế. Người đã lùn, mặt thì đụt đụt ngu ngu, học thì dốt như bò, giờ lại thêm tật bẩn tính. Dù gì thì cũng phải xử, rồi xong đường ai nấy đi. Chạy vội nhà nhà tắm đánh răng, vớt nước rửa mặt, buộc lại tóc, tô ít son. Con gái dù có ra trận cũng phải xinh tươi. Sau đó chạy xuống cổng, sang nhà thằng hàng xóm bệnh hoạn, bấm chuông liên tục. Tôi đếm đủ 12 hồi chuông thì hắn mới lò dò đi xuống. Cởi trần, mặc quần đùi hoa màu vàng đỏ lá xanh, đầu tóc bù xù như cái tổ – thiếu mỗi con chim trên đầu. Hắn còn ngái ngủ, dò dẫm mở chốt cửa, thò cái mặt ngu ra hỏi:

    - Gì thế? Nhà này không có bán đồng nát đâu!

    Đồng nát cái *beep*. Nhìn bà mày giống buôn đồng nát lắm à? Bà mày mà buôn đồng nát, thì mày là thằng nhặt rác ở bến xe.

    Tôi tiến thằng vào cổng, dồn hắn vào giữa sân rồi lấy hết sức vả cho hắn một phát nát mặt. Thằng mất dậy.

    - Bệnh hoạn! Biến thái! Nghĩ sao mà làm cái trò khốn nạn đó vậy hả? Có nghĩ đến danh dự của con gái nhà người ta không? Đồ điên! Đồ đầu không não. Đồ óc toét. Khôn hồn thì tìm cách gỡ hết cái ảnh đó đi. Không thì tôi sẽ thuê xe cẩu về nghiền nát nhà anh ra. Tôi thề đấy. Con tinh tinh lai khỉ đột!

    Mặt thằng khốn cứ đực ra, mắt lồi to như mắt chuồn chuồn, chắc không hiểu chuyện gì. Nói xong bỏ về. Tiên sư bố thằng khùng. Làm phí buổi sáng quý báu của bà. Hùng hục về nhà bật bếp bắc nồi nấu mì tôm ăn. Mặc xác thằng cha hàng xóm đó muốn làm gì thìlàm. Tối nay đi học về mà vẫn thấy cái ảnh của tôi thì tôi sẽ cho hắn hiểu thế nào là lễ độ. ...
     
  3. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 13
    Sáng dậy đi học, tôi vừa soạn sách vừa nguyền rủa Hoàng. Đồ đáng ghét! Đêm qua nằm mơ thấy hắn cưỡi mèo, cầm gậy, đuổi theo tôi đang cưỡi chó. Tỉnh dậy mà hết hồn. Tên ngốc này chắc vẫn còn giận vụ tôi “ôm trai” hôm qua. Vừa nghĩ thôi mà đã thấy hắn gõ cửa ban công nhẹ nhẹ. Mở ra là chình ình cái mặt mắt sưng híp:

    - Ăn đi rồi đi học má!

    - Cái gì đây?

    - Cức đấy hỏi nhiều!

    - Chó!

    - Còn ko nhanh lên tôi khợp cho phát giờ.

    Thôi giở gói bánh dày giò Hoàng đưa cho ra ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Ăn xong cấu Ki vài cái rồi đi học. Đái Bậy đợi tôi ở cổng từ bao giờ. Tôi tròn mắt ngó ngó anh xem anh có bình thường không. Mùi rượu không còn, mắt cũng không đỏ, mặt đểu đểu như bình thường.

    - Anh cũng khỏe như trâu ấy nhỉ?

    - Cái gì?

    - Say khướt thế mà vẫn lái được về nhà, sáng vẫn dậy sớm được.

    - Cảm ơn cô! Lên xe đi anh rước đi học.

    - Anh có lái được không đấy?

    - Thì em lái đi.

    Thôi lạy lạy, nhìn cái xe như con ve sao mà lái. Tôi trèo lên xe Đái Bậy, ngáp ngáp mấy hồi. Tôi rất sợ đi xe cùng Đái Bậy mà anh cứ lặng im không nói gì. Cảm giác anh có thể lao thẳng vào đầu o to tải mà kéo theo cả tôi chết theo.

    - Này, anh sao thế?

    - Anh sắp đi xa rồi, đưa em đi học một buổi thôi mà

    - Anh đi đâu?

    - Anh đi tìm Củ Cái.

    - Cô ấy đâu?

    - Chuyển nhà, không biết lưu lạc ở đâu, nhưng anh sẽ đi tìm!

    - Anh có chắc là sẽ tìm được không?

    - Còn yêu nhau là còn hi vọng, còn hi vọng là còn tìm.

    - Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy anh?

    - Bố nghiện, bán nhà, chạy nợ.

    - Anh kể chuyện cái kiểu gì thế hả?

    - Đến trường em rồi này!

    Tôi xuống xe, chạy ra trước ngó ngó Đái Bậy:

    - Anh ổn thật chứ?

    - Ổn!

    - Vậy, hẹn gặp lại! Nhé?

    - Nhớ ăn uống đầy đủ, về nhà khóa cửa, học hành cẩn thận, đừng để bị đánh!

    Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng muốn khóc, hiếm khi được ai đó quan tâm cặn kẽ như thế. Tôi dặn Đái Bậy phải cẩn thận, mang tiền đi đầy đủ, giấy tờ cất kĩ, và quan trọng là đi đâu thì cũng phải nói rõ ràng để bố mẹ mình không lo. Đái Bậy chỉ cười, anh xua xua tay bảo tôi đi vào lớp học. Anh bảo anh sẽ ổn, sẽ gọi về cho tôi. Tôi bước lững thững vào cổng trường, vài bước lại quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng góc đường, dưới những tán cây, vẫy tay chào tôi.

    1

    Mấy tiết học của ngày hôm đó chẳng hề vào đầu tôi chút nào, tôi nghĩ về Hoàng, về Đái Bậy, và cả về mẹ. Mẹ đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm tôi từ sáng. Mẹ nói mẹ sẽ rút hồ sơ chuyển trường cho tôi. Tôi chỉ kịp chạy theo mẹ và gần như khóc:

    - Tại sao lại như thế? Con không đi đâu hết!

    Và nhận được câu trả lời rất lạnh lùng:

    - Đấy không phải là việc của con!

    Linh ôm tôi khi thấy tôi ngồi khóc trên góc tum của trường. Tôi không hiểu tại sao? Bố mẹ lại coi tôi như một con rối, tha lôi tôi đi đủ khắp nơi mà họ muốn, không cần biết tôi có buồn hay không.

    - Tao múa khỉ cho mày vui nhé?

    - Mày thôi đi, để tao yên!

    - Mày sẽ chuyển đi đâu?

    - Chưa biết!

    - Hay là bỏ trốn đi?

    Bỏ trốn! Bỏ trốn đi đâu được? Tôi không phải đứa trẻ thiếu suy nghĩ, hơi tí là xách balo dạt nhà. Tôi cũng không phải đứa con gái có tầm nhìn ngắn hạn. Bỏ trốn rồi sao? Lang thang và tạm bợ? Biết đâu bị túm vào mấy ổ mại dâm thì cũng hết đời. Tôi còn nhỏ, tôi cần bố mẹ, cho dù họ chẳng cần tôi. Nhưng tôi vẫn biết chỉ có bố mẹ là người yêu tôi vô điều kiện, trong khi cả thế giới dù có điều kiện cũng chẳng yêu tôi.

    Tan học, tôi lếch thếch về nhà. Cuộc đời tôi lúc ấy chỉ đen sì sì một màu tăm tối, tự vả vào mặt để tung ra ít sao mà cũng không có. Cố bò lên phòng, đặt cặp sách xuống ghế rồi từ từ ngồi bệt xuống đất, cuốn Nhật ký của Hoàng là liều thuốc an thần tốt nhất cho tôi lúc đó:

    “Bố đã bỏ đi thật. Mình cứ nghĩ rằng chỉ vài ngày thôi chứ! Mẹ nghèo không có nhiều tiền nữa nên mẹ con mình chuyển sang một ngôi nhà mới hẹp hơn, cũ hơn. Nhưng cũng đẹp lắm, phòng mình trên tầng 2 có ban công để dặt xương rồng, sân thượng có thể nhìn lên một khoảng trời nhỏ rộng.”

    “Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! – Mình sẽ nhớ mãi câu nói ấy của con Quy Cậy khi nó hét lên cho cả lớp nghe. dm con đĩ Quy”


    Tôi cười khúc khích. Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! Không biết vì sao mà lại bị bạn nói thế nữa. Đang đọc thì nghe tiếng Hoàng gọi dưới cổng, tôi chạy xuống, thấy cái mặt hằm hằm:

    - Vi! Có phải nhỏ lấy cuốn sổ đen đen của tôi để đầu giường không?

    - Sổ nào hả ấy? Tui không biết! – Mặt tui cố tỏ ra ngạc nhiên. Hoàng chăm chú theo dõi nét mặt tôi rồi xua tay

    - Thôi! Không có gì!

    Hắn dựa dựa vào cổng nhà tôi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, mặt Hoàng đỏ bừng lên và mồ hôi mướt trán, mắt có dấu hiệu lờ đờ. Tôi lay lay vai Hoàng, gắt nhẹ:

    - Này Hoàng! Bị sao thế?

    Mói nói câu đó, Hoàng khuỵu chân ngã chổng kềnh ra cổng nhà tôi luôn! Hoảng quá tôi cầm cổ hắn lắc lắc:

    Này này! Làm sao? Sao mà người nóng thế?

    - Tôi đau bụng quá!

    Tôi vội đỡ Hoàng dậy, đóng chốt cổng rồi dìu Hoàng lên nhà. Chết tiệt! Không biết ăn gì mà ra nông nỗi này. Chắc bị ngộ độc thức ăn.

    - Trưa nay đằng ấy ăn gì?

    - Tui ăn mỗi 5 quả trứng vịt thôi mà

    - Trời đất quỷ thần ơi ăn lắm thế?

    Hoàng dựa vào người tôi đi được đến phòng thì bắt đầu nôn. Hắn vào nhà vệ sinh ở lì trong đó một lúc mới ra, mặt chuyển từ đỏ sang tái xanh. Tôi đưa Hoàng vào giường nằm rồi chạy xuống lấy đồ nấu cháo. Cái tên khùng này. Lo muốn chết luôn. Hì hụi chặt xương ninh cháo, chân tay tôi cứ lóng nga lóng ngóng mãi. Trong thời gian đợi lúc lúc lại chạy lên phòng Hoàng xem hắn con sống không, nhìn cái miệng ngáp ngáp còn thở là yên tâm.

    Ngồi ngắm Hoàng ngủ một lát cũng chán, tôi lôi cuốn Nhật ký của Hoàng ra đọc tiếp. Hóa ra Hoàng cũng đã từng yêu. Năm lớp 8 Hoàng thích một cô bé tên Trà. Nhưng bị đá vì lí do “quá xấu”, lên lớp 9 lại thích một em lớp 7, rồi cũng bị đạp vì “anh quá lùn”. Từ đấy Hoàng có ác cảm với con gái không để ý đến ai nữa. “Gái gú là phù du, thầy u là mãi mãi”.

    Thế còn tôi thì sao nhỉ? Không biết Hoàng có thèm để ý không? Đáng ghét!

    Tôi dạo vòng quanh nhà, dọn đồ cho bác Ngọc, chăm lũ mèo nhỏ, rồi xuống bếp lấy cháo cho Hoàng ăn. Hoàng vẫn hâm hâm sốt. Lúc đầu nằm lì không chịu dậy, tôi phải cầm cái thước gõ gõ chọc chọc vào bẹn hắn mới giật nẩy mình ngồi lên. Tôi ngồi canh, đếm từng thìa cháo Hoàng ăn. Hắn vừa ăn vừa mếu.

    - Gì? Ngoài kia đầy người còn không có mà ăn!

    - Thế nhỏ ăn tối chưa?

    - Ờ… chưa!

    - Thế đây, ăn luôn đi!

    Hoàng đưa thìa cháo ra trước mặt tôi, tôi khựng lại một chút, rồi cũng… ăn! Hì. Thế là Hoàng ăn 1 miếng, rồi bón cho tôi một miếng cho đến khi hết bát cháo. Ăn hết rồi tôi mới bắt đầu thấy ngại. Tự nhiên hai đứa như khùng ngồi bón cháo cho nhau. Hoàng đặt cái bát sang bên cạnh rồi nằm xuống vì mệt. Còn tôi vẫn ngồi yên vì không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì. Có nhiều khi trống rỗng như vậy đấy.

    - Nhỏ mệt không?

    - Tui cũng hơi hơi

    - Nằm đi, tôi nhường cho nửa giường!

    Ừ, cũng nằm! Tôi vô tư lắm, chẳng nghĩ gì. Tôi đặt lưng xuống, thả lỏng tay để cơ thể nghỉ ngơi. Những vết thương đã bớt đau đi nhiều. Hoàng nằm nghiêng về phía tôi, ôm chăn giấu đi nửa mặt.

    - Ấy đang cười tui đấy à? – Tôi hỏi

    - Ừ. Đang nghĩ người lớn mà nhìn thấy tui và nhỏ nằm với nhau thì sẽ thế nào

    - Trói lại cạo đầu thả trôi sông

    - Nhìn nhỏ đầu trọc chắc buồn cười lắm nhỉ? Như quả bưởi

    - Này! Đầu ấy thì đẹp, méo như kẹo kéo.

    - Nhỏ ăn no chưa?

    - No lắm rồi

    - Tủ lạnh tui có nhiều đồ lắm. Nhỏ cứ lấy mà ăn, tui chẳng ăn hết đâu.

    - Mẹ ấy đi đâu? Bao giờ về?

    - Tui không biết nữa, có đợt cả tuần liền.

    - Ừ bố mẹ tui cũng vậy, có khi cả tháng.

    - Chúng mình bao giờ mới lớn nhỏ nhỉ?

    - Để làm gì?

    - Không biết, nhưng tui nghĩ khi lớn, sẽ không buồn nhiều như trẻ con.

    - Nhưng sẽ mệt mỏi những thứ khác. Ấy buồn gì?

    - Tui không biết nữa, nhưng tui rất buồn. Có lúc tui không hiểu được cảm xúc đó là cảm xúc gì. Giống như một khoảng trống tối đen, cố lấp đầy nhưng nó càng rộng. Nỗi buồn của một thằng bé chưa lớn hẳn, nhưng cũng đã đi qua tuổi ngây thơ. Khi mà nó chẳng biết những gì đang chờ đợi nó phía trước, và cũng không biết là nó đang chờ đợi chính xác là điều gì?

    Tôi im lặng nghe Hoàng nói. Tôi biết đáp lại lời cậu ấy thế nào? Bởi tôi cũng đâu có khác gì? 17 tuổi, cái tuổi ẩm ương của con gái, cái tuổi bắt đầu định hình được thứ gọi là tương lai, biết lo lắng, biết ngẫm nghĩ suy tư. Cái tuổi trái tim mới chớm nở, chỉ cần một rung động nhỏ là nghĩ mình đã yêu.

    Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Những khi đột nhiên trống rỗng, giá như có một bờ vai bên cạnh, thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Tôi không biết phải đi đâu để tìm cho mình một bờ vai chắc chắn cho tôi. Hoàng có lẽ cũng không biết phải đi đâu để tìm cho mình một bờ vai chắc chắn cho cậu ấy. Nhưng tạm thời tôi bỗng nghĩ rằng, lúc này chúng tôi nên cho nhau mượn cảm giác bình yên.
     
  4. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 12
    Cả đêm hôm ấy tôi ngồi đọc nhật ký của Hoàng. Có lẽ cậu ấy chẳng nhớ đến cuốn Nhật ký giấu ở đầu giường này. Bởi nó đã viết đến trang cuối từ cách đây hai năm khi Hoàng lên lớp 11 thì dừng viết. Hoàng không viết đều đặn, không phải ngày nào cũng viết, mà cách quãng có khi một thời gian dài. Mỗi khi viết Nhật ký là ngày hôm đó Hoàng gặp chuyện bực tức không vui và không có ai chia sẻ.

    “Hôm nay bị thằng Hải Tấn đấm một phát lệch má, mà đ’ hiểu mình làm gì nó mà tự nhiên nó xông vào lớp đấm mình. Chiều hỏi lại thì nó bảo ĐẤM NHẦM!. Đm!”

    “Con Quy Cậy chuyên gia phô cô giáo mình mang diêm đến lớp đốt chân ghế, nay nó chơi canh keo làm rớt 10 nghìn. Mình nhặt được nhưng mình đéo trả”

    “Buồn thế! Không làm bài tập bị đứng bảng, không hát trong 15 phút sinh hoạt đầu giờ phải đi dọn nhà xí”

    “Dựng 4 hòn gạch với miếng gỗ dài nhặt được ngoài đường làm giá sách cũng đẹp phết. Thế mà hôm sau đi học về mẹ quẳng mất”

    “Chán, chả có ai đi họp phụ huynh!”



    Vừa ôm Ki vừa người khúc khích, có lúc lại phải lấy tay lau nước mắt trước những cảm xúc ngây ngô của Hoàng:

    “Mẹ bảo không được ăn nói trống không bố láo với bố! Dù có tội lỗi gì thì cũng là bố mình, đã đẻ ra mình, tội mất dậy là tội vô đạo nhất của những đứa con.

    Đẻ ra một đứa trẻ để rồi làm tổn thương nó? Vậy thì đừng đẻ còn hơn!”

    Thế giới bí mật nơi nhật ký đã giúp tôi hiểu Hoàng hơn, tôi tìm được ở Hoàng quá nhiều điểm chung. Chúng tôi như bước đến từ một thế giới, gặp nhau ở đây, dù chưa nhận ra người quen, nhưng những gì xảy ra ta phần nào tạo nên duyên số. Tôi gấp cuốn sổ lại khi đọc được một phần ba, bò lên giường vì mệt quá, những vết đánh vẫn đau nhức và khiến tôi chả nước mắt khi vô tình chạm vào.

    Hoàng nhắn tin: “Nhỏ ngủ chưa?”

    Tôi nhắn lại: “Tui ngủ rồi, Hoàng ngủ đi”

    “Khóa cửa vào nhé!”

    Tôi cười dịu dàng, ôm cuốn Nhật ký trong lòng và nhắm mặt lại. Cảm xúc yêu thương ngây dại của những ngày đầu khi mới quen nhau như một liều thuốc kỳ diệu chữa lành những vết thương của hiện tại. Tôi để ý đến Hoàng nhiều hơn, quan tâm đến Hoàng nhiều hơn, quên đi hết giận hờn xích mích. Hoàng đã quá khổ, tôi cũng quá khổ. Chúng tôi không nên làm khổ nhau thêm!

    3617_522522797813018_1154354240_n

    Đái Bậy chiều thứ 7 nào cũng đến đón tôi khi tôi tan học. Anh đi chậm cùng tôi về một đoạn đường. Anh kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện tình của anh với Củ Cải, kể về thời gian Củ Cải yêu một chàng trai khác rồi nhận ra đó chỉ là tình cảm ngộ nhận, cô ấy trở về bên Đái Bậy, cùng anh đi tiếp con đường tình yêu của họ. Nhưng rồi lỗi lầm chẳng biết từ đâu xảy đến, bên nhau chẳng được mấy mà lại cách xa. Mỗi con người chúng ta sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà ta yêu thương không còn ở bên ta nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại?

    - Bố cô ấy biết cô ấy đang quen với một thằng “không môn đăng hộ đối” như anh, nên tất cả chấm dứt!

    - Rồi anh đồng ý?

    - Anh biết làm gì? Nói với ông ấy là “Kệ mẹ bác” à?

    Mặt Đái Bậy nhăn nheo chả sệ như bánh đa ngấm nước.

    - Khi say! Đừng bao giờ nhắn tin cho người yêu cũ!

    - Sao cơ?

    - Qua anh say, chẳng hiểu sao anh nhắn tin chửi Củ Cải không tiếc lời, sáng tỉnh dậy không nhớ gì, đọc lại tin nhắn mà hoảng.

    - Anh chửi cái gì cơ?

    - Chửi cô ấy đần độn, ngu ngốc, không chủ động, ba phải, bla bla

    - Thôi xong, anh đã tự đẩy tình yêu của mình xuống bờ vực thẳm.

    - Em có thôi ngay đi không?

    - Kệ anh, em về với Quần đùi hoa của em đây

    - Đã của em rồi à?

    - Ừ! – Tôi vênh mặt lên

    - Để anh theo em về nhà, rồi hôn em trước mặt nó.

    - Đừng có điênnnnn!

    Tôi hoảng quá chạy trước. Đái Bậy khốn nạn lắm. Nói thế không khéo làm thật. Đái Bậy cứ cười đằng sau. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ: “Lạ thiệt, đàn ông con trai, dù buồn đến cỡ nào cũng cười được”.

    Về đến nhà thấy Hoàng đang quét sân ngoài cổng. Hắn nhìn tôi nhăn nhở:

    - Xin chào!

    - Dở à?

    - Ô, không đánh thì bảo tôi hiền, tôi đánh cho lại bảo không yêu thương súc vật.

    - Im đi. Đằng ấy quét hay cào sân đấy?

    - Tối thích ăn gì?

    - Có gì ăn rồi?

    - Chẳng biết! Mẹ đi công tác nên mua một đống thức ăn để tủ lạnh.

    Tôi dắt xe vào sân rồi đi vào bếp. Hoàng lon ton chạy theo. Bấm bụng muốn cười lắm rồi nhưng vẫn làm mặt nghiêm quay ra:

    - Có cả cá với thịt, ăn gì?

    - Ăn gì cũng được, nhỏ nấu đi!

    - Sao lại tui nấu?

    - Thôi tùy, tui nấu thì cũng được, nhưng sợ nhỏ không nuốt được thôi.

    Tôi cũng biết thế, nhìn Hoàng chưa chắc đã nấu được cơm. Cất cặp sách rồi cùng Hoàng làm bữa. Căn bếp nhỏ ầm ỹ buổi chiều muộn. Hoàng mà đã thân thiết với ai thì nói nhiều kinh khủng, kể toàn những truyện ở đâu ở đâu. Kể cả truyện thằng bạn ở lớp hôm nay quên kéo khóa quần đến truyện con bạn nghịch ngợm cầm dao chặt cái bút xóa bị mực bắn toét một phát vào mặt trắng hếu một mảng. Bó tay!

    Hoàng còn ngốc và rất trẻ con. Cờ vua cũng không biết chơi, bắt tôi ngồi dạy mỏi mồm cả buổi tối mà vẫn nhầm không nhớ được vị trí của con Xe và cách đi của con Tượng. Đôi lúc bực mình tôi phải gắt lên: “Trời ơi sao trên đời lại có người ngu như đằng ấy hả?”. Dù ngu nhưng cũng có lòng tự trọng, biết giận biết gằn mặt dỗi tôi. Tôi cũng lỡ lời nên nhỏn nhẻn xin lỗi rồi dạy tiếp. Tôi rất thích điệu cười hệch hệch của Hoàng, trong mát như một buổi sáng mùa thu không nắng ấy. Có buồn đến mấy, nhìn Hoàng cười cũng tiêu tan hết.

    Tôi dần dần yêu anh hàng xóm từ những điều giản dị nhỏ nhoi. Từ những cậu xương rồng, từ một vài câu chuyện vu vơ, từ những bữa cơm nhỏ chia sẻ miếng thịt miếng cá cho lũ mèo con, từ mấy cái bánh anh để dành cho tôi đêm ăn đỡ đói. Với một cô gái thiếu thốn nhiều thứ như tôi, thì những gì Hoàng mang đến là quá đủ, như một đốm lửa âm ỉ nóng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thởi tới là có thể bùng lên dữ dội. Hoàng vô tư chẳng hề biết điều đó.

    Đêm đến, tôi lại lôi Nhật ký của Hoàng ra đọc, có đoạn khiến tôi đơ mặt ra một lúc rồi cười phá lên: “Từ lúc có nhiều lông một phát là mỗi lần tắm mình lại lôi thước vào đo” [​IMG]=))) Tôi thấy bệnh hoạn khủng khiếp. Tởm! Cũng tính chụp hình lại làm kỷ niệm nhưng thôi. Những ngày đầu tiên dậy thì, Hoàng tâm sự với nhật ký từng tí một làm tôi chết cười: “Hai cái đầu ti sưng đau ơi là đau. Mình có phải con gái đ’ đâu? Nó lồi lên như hai quả bòng thì bỏ mẹ”. Có vài đoạn Hoàng viết tôi phải tra google đọc mới hiểu. Những bí mật của một chàng trai mới lớn thật là khó tả. Hic hic

    Vài ngày sau, bố mẹ lại không về nhà. Tôi thấy như thế này bình yên hơn cả. Hoàng cho tôi ăn cơm, giảng bài cho tôi hiểu, nói chuyện cùng tôi, quần áo của tôi Hoàng cũng lôi về tống vào máy giặt giặt luôn một thể, mặc cho tôi gào ghét rằng như thế sẽ bị ám mùi thối từ cơ thế hắn.

    Một tối chủ nhật, tầm 10h, Đái Bậy nhắn tôi xuống cổng trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập. Ngạc nhiên vì anh đến bất ngờ, tôi chạy xuống xem có chuyện gì. Vừa mở cổng đã ngửi thấy mùi rượu sực nức. Đái Bậy ngồi im lìm trên cái xe Min của anh ấy, khuất trong lùm cây trước cổng nhà tôi, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ lừ.

    - Anh khóc đấy hả?

    - …

    Đái Bậy im lặng, cười!

    - Anh buồn thì cứ nói với em, sao anh cười hoài vậy?

    Đái Bậy đột nhiên kéo tôi vào lòng. Lần này tôi biết, anh ôm tôi không phải vì muốn trêu Hoàng. Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng không nổi. Anh ôm chặt quá. Giọng anh phả hơi rượu bên tai tôi:

    - Nụ cười ngây ngô, ta đánh mất trong dòng đời hối hả. Nụ cười giả tạo, ta nhặt được từ xã hội bọn chen.

    - Anh bị làm sao mà uống nhiều như thế này? Nói em nghe?

    - Tại sao em giống cô ấy như vậy chứ? Tại sao hả?

    - Cô nào? Anh điên à?

    Một hồi lâu lặng im, Đái Bậy buông tôi ra, anh tra khóa xe mà trượt đi trượt lại, đến mức tôi phải giật khóa cắm vào ổ cho.

    - Rượu không tốt đâu! Có buồn thì mua thuốc an thần rồi ngủ một giấc! Tỉnh dậy sẽ thấy ổn hơn!

    - …

    - Anh về đi! Em mong mai anh vẫn sống để gặp em.

    - …

    - Về đi chứ còn gì nữa. Đừng tưởng em quên cái ôm hôm nay nhé. Không phải muốn gì cũng được đâu.

    Đái Bậy cười rồi phóng đi. Tôi đứng nhìn cho đến khi xe anh đi khuất. Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mong anh sẽ bình yên.

    Chạy lên phòng, cầm điện thoại thấy Hoàng nhắn tôi ra ban công nói chuyện. Tôi thắc mắc không hiểu hôm nay ngày gì mà hai lão này dở chứng thế. Mở cửa đi ra, thấy mặt Hoàng đanh lại:

    - Nhỏ vừa đi đâu?

    - Tui ở phòng mà?

    - Ờ, không ngờ nhỏ là loại người thế!

    - Loại người gì?

    Hoàng bỏ vào phòng. Rồ chắc? Tôi trèo qua lan can chạy theo;

    - Này, nói nốt đi chứ?

    - Tôi chả thấy hết rồi! Tôi đi mua chè định gọi nhỏ sang ăn, không bắt máy tưởng nhỏ ngủ rồi chứ? Hóa ra là xuống cổng ôm bạn trai. Xin lỗi!

    - Ơ, dở à? Tôi không ôm

    - Nó ôm! Như nhau cả

    - Đó không phải là bạn trai tôi?

    - Sao nó ôm nhỏ?

    - Tôi không biết!

    - Rồi nhỏ đứng im cho nó ôm mà?

    - Tôi…

    - Thôi nhỏ về đi!

    Ngượng quá dành quay về. Cảm giác này là cảm giác gì? Bực bội! Làm quái gì tôi phải giải thích với hắn? Hắn cũng là gì của tôi mà thái độ như thế? Chả hiểu.

    Bọn con trai, cứ như điên ấy! [​IMG]>_<
     
  5. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 6
    ***
    Tôi đã đi qua những ngày không cảm xúc, bước chân nào cũng chậm chậm như nhau. Chưa bao giờ như lúc này, tôi ước thời gian ngừng hẳn lại, để giữa mùa lá rụng, tôi được thảnh thơi ngồi đây, bên lề đường, lặng lẽ ngắm một cảnh tượng bình yên trước mắt. Hoàng có lẽ cũng chưa sửa xe bao giờ, tôi thấy cậu ấy cứ loay hoay xoay sở cậy cậy đẩy đẩy hộp xích. Thi thoảng Hoàng càu nhàu mấy câu nho nhỏ: “Chắc tỉ năm không tra dầu quá”, “Đạp xe kiểu gì méo mẹ hộp xích”, “Xe đạp mua từ thời đồ đá à’’ … Rõ ràng là mấy câu nói đó dành cho tôi. Tôi thì chẳng hiểu gì về xe cộ cả nên cũng im, có muốn cãi gì thì đợi hắn sửa xe xong đã.

    Hoàng sửa xe mất đúng nửa tiếng. Cái loại… Đã không biết sửa lại còn giở máu anh hùng. Biết thế này bà mày tự cậy tự lắp còn hơn. Gió mùa hôm nay bắt đầu tràn về, tôi rét run, co ro trong cái áo đồng phục mùa hè. Lúc sửa xe xong, Hoàng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, tạo thành một vệt đen sì kéo dài từ giữa mũi đến gần tai bên phải. Tôi suýt nữa thì cười ầm lên. Trông cậu ấy như một con mèo mới lao đầu vào đít chảo. Hoàng liếc nhìn tôi, mặt ngơ ra, rồi cậu ấy chạy ra xe, mở cốp, lôi ra trong đó một chiếc áo đồng phục mùa đông rộng thùng thình, chìa ra trước mặt tôi:

    - Mặc đi! Qua không xem dự báo thời tiết à?

    - Không!

    - Con gái con đứa…

    - Cái gì?

    - Mặc đi. Nói nhiều!

    Sao hắn có cái kiểu nói năng cộc lốc thế nhỉ? Lạnh quá! Tôi cầm áo mặc luôn. Bơi bơi trong cái áo đồng phục nam. Ấm!

    - Tôi đi học đây. Vì đằng ấy tôi muộn học rồi. – Hoàng nhăn trán nhìn rất thái độ

    - Tôi thì sớm? – Tôi nói với giọng hơi dỗi

    - Thế vì ai?

    - Nếu hôm qua ở lại giúp tôi, tôi đã không bị đánh hỏng cả xe.

    - Cái… cái gì… gì cơ? Bị đánh hỏng cả xe. Thế người có sao không?

    - Có chỗ cũng méo như cái hộp xích luôn.

    - Chỗ nào? Đưa xem.

    - Đồ điên. Đi học đây.

    Tôi đạp chân chống xe rồi phóng đi. Dù sao cũng đã muộn học rồi. Đến gần trường tôi nhắn tin cho Linh, đứng đợi Linh trốn học ra. Một mình tôi đứng trên vỉa hè, những mảnh suy nghĩ linh tinh lại xuất hiện tràn ngập. Tôi không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có những khoảng trống kỳ lạ. Nó hành hạ tôi bất cứ lúc nào thảnh thơi, khi đi đường, khi lặng lẽ một mình, khi cô đơn ngồi một góc, và ngay cả lúc này – khi chẳng làm gì cả. Chân tôi cứ đạp vòng vòng, rồi mỉm cười vu vơ. Sáng nay, tên kẻ thù không đội trời chung của tôi đã sửa xe cho tôi đấy. Tôi đã có thể rút vài mảnh khăn giấy ướt trong cặp sách ra lau mặt cho hắn, nhưng sự ngại ngùng ngăn tôi lại, một chút hiếu thắng cũng khiến tôi không thể làm việc đó. Hắn sẽ đến lớp với cái mặt mèo lem nhem.

    - Dạo này mày trốn học hơi nhiều đấy? – Linh đập vào vai tôi

    - Đi đập gián đi!

    - Ừ hay đấy! Chiến luôn!

    Linh luôn là vậy. Tính tình nghiêm túc hướng thiện nhưng quá ham vui. Câu trước vênh mặt giảng dạy giáo dục công dân, câu sau gật gật gù gù coi những bài học mình vừa phát ngôn ra chỉ nhẹ bằng mấy cái lông chân.

    Chúng tôi dắt nhau ra bigC, chạy theo nhau lên khu vui chơi, cùng nhau chơi đủ trò. Thi thoảng Linh lại có những câu nói khiến tôi suy nghĩ: “Tao thấy cái lão Hoàng chiếm quá nhiều suy nghĩ của mày rồi đấy. Mày phải tỉnh táo nhận biết xem nguyên do chỉ vì xích mích cá nhân hay còn vì điều gì khác nữa?”

    Vì điều gì cơ? Chẳng phải bắt nguồn từ tấm ảnh nhổ lông nách sao?

    “Chả làm gì có chuyện vì mấy cái lông nách mà có đứa suốt ngày vẩn vơ thẩn thơ” – Linh vừa cầm búa đập bồm bộp vừa lải nhải với tôi.

    “Con điên! Mày muốn nói gì nói nhanh mẹ lên”

    ” Thì ý tao là…”

    ” A! Cô bé!”

    Tôi giật nảy mình khi có người tự nhiên vòng tay khoác vai tôi.

    ” Đồ thần kinh! Bỏ ra!”

    Hắn! Là hắn đấy! Cái thằng đái bậy! Sao Hà Nội nhỏ đến thế [​IMG]>_<

    ” Anh theo dõi tôi đấy à? ”

    ” Ôi anh có rảnh đâu! Anh đưa con đi chơi thì thấy em thôi!” – Hắn chỉ chỉ ra thằng bé đang chơi bắn súng gần đó

    ” Anh làm bố rồi á? ” – Cả tôi và Linh đều trố mắt một cách vô duyên

    ” Cứ có con là phải làm bố à? Triết lý hay thế em? Người rụng răng thì không ăn xương, nhưng mà người không ăn xương thì không hẳn là người rụng răng”

    [​IMG]=)) Anh đúng là thần kinh thật rồi! Chó hay gặm xương, nhưng không phải cứ gặm xương thì là chó ”

    ” Ha ha, triết lý gặm xương. À mà… Trả em này! ”

    Thằng khùng đưa cho tôi tờ tiền năm nghìn đã được gập hình hai trái tim đôi.

    ” Cái gì đây? ”

    ” Tiền của em! Trả đấy! Anh không thích nhà vệ sinh công cộng, anh thích đái ngoài đường hơn ”

    Trời đất, không hiểu thứ gì có thể đo độ dày của cái mặt hắn nữa. Chưa kịp làm gì, hắn giật mạnh túi sách của tôi, thò tay vào lấy điện thoại, bấm bấm số một cách nhanh gọn như dân trộm cắp.

    ” Tôi không cho số điện thoại, anh làm gì thế? ”

    ” Anh lấy số điện thoại, không cho là việc của em ”

    ” :-| Anh làm nghề móc túi ở bến xe à? [​IMG]>_< ”

    ” Em nói bé thôi, người ta nghe thấy hết bây giờ! ”

    ” Thế anh làm nghề móc túi thật à? ” – Linh thỏ thẻ, giọng bé đi hẳn. Tôi cười rũ ra khi nhìn thấy cái mặt nghệt của nó.

    ” Ờ, ngoài ra anh còn đi tưới cây thuê! Hi hi ”

    Hắn nháy mắt tôi. Thằng dở người, tôi giật lại điện thoại, túi sách.

    ” Tôi sẽ thay số điện thoại! ”

    ” Nếu em thay số và nhất quyết không chịu giữ liên lạc với tôi, tôi sẽ đến thẳng nhà em, đón em đi học ngày ngày tháng tháng”

    ” Anh còn hăm dọa tôi, tôi sẽ… sẽ bóp chết con anh! ”

    Nói xong tôi nhảy ra chỗ thằng bé đang chơi súng con anh ta, dùng hết sức bế nó lên, một tay đỡ, một tay ấn lên cổ bé giả vờ bóp bóp.

    ” Anh có tin không? ”

    Hắn cười bò ra bàn đập gián, còn tôi với Linh thì chẳng hiểu gì. Thằng bé trên tay tôi bắt đầu khóc gọi bố. Một người đàn ông cao lớn cất giọng ồm ồm sau lưng tôi:

    “Làm cái gì thế? Sao lại dọa trẻ con như thế?”

    Tôi và Linh cùng quay sang, sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Vội đặt thằng bé xuống. Trông người đàn ông xăm hình vằn vè ở bắp tay đã thấy kinh rồi, nghe giọng của ông ta còn kinh hơn. Trong lúc tôi đang ú ớ, tên đái bậy thì vẫn cười đằng sau, Linh đã vội đẩy ngược tình thế:

    ” Tại chúng cháu thấy con chú bị thằng này nó bắt nạt nên chúng cháu cứu ạ! ” – Linh chỉ chỉ ra phía sau. Tôi thấy thế cũng hùa theo: ” Đấy, thằng này này chú, nó giật súng của em bé…”

    Tên đái bậy nó còn cười to hơn. Quê quá! Chả hiểu chuyện gì. Mãi đến lúc người đàn ông xăm trổ ôm thằng bé đi rồi quát: “Thằng kia mày trông cháu cho cẩn thận không thì khác được”, thì tôi và Linh mới hiểu ra. Nhảm nhí! Đi chơi xả stress cũng không xong. Sao trên đời lắm loại đàn ông khiến đàn bà phát điên thế. Tôi cầm tay Linh lôi đi, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cái khu vui chơi quỷ ám này. Đi được một đoạn thì bị tên khùng kia đuổi theo kéo lại:

    “Em tên gì để anh lưu số?”

    “VI” – Tôi gào vào mặt hắn. Được rồi, muốn tôi bước vào cuộc đời anh thì tôi sẽ để cho anh toại nguyện, rồi anh sẽ phải hối hận. Tôi thề đấy!

    “Cái gì? ‘ĐIÊN’ á? Em tên ĐIÊN á? Sao tên hợp người quá thế!”

    Trời ơi, ma theo quỷ ám à? Con Linh ôm bụng dựa vào tường cười ngặt nghẽo, còn tôi đứng đó, tức sì khói. Lúc này có ai đem trứng đập lên đầu tôi có lẽ ốp lếp được đấy.

    “Cuối cùng là anh muốn gì? Muốn gì?” – Tôi gào to, bao nhiêu người trong khu vui chơi nhìn ra tò mò.

    “Muốn yêu em!”

    “Hả?”

    “Hả?”

    “Cái gì? Tôi nghe không có được rõ. Nhắc lại cái coi!”

    “Muốn ĂN KEM! Nghe rõ chửa?” – Hắn gào to hơn cả tôi.

    “Não Nhật Bản à? Biến!”

    Tôi giật tay Linh đi thẳng. Yêu kem con khỉ. Đột nhiên tôi ước, đàn ông trên thế giới này bị chuyển lên Sao Hỏa sống hết. Như thế thì hay biết mấy!
    ***
     
  6. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 7
    Tôi và Linh đạp xe về nhà được nửa đường thì trời mưa như trút. Mưa thành phố toàn bụi bặm khí thải, đắng nghét. Linh ngồi sau tôi hét như con rồ. Nó luôn hoang dại như thế, mỗi khi gió to là đứng trên tầng cao nhất của trường đập ngực hú như Khỉ đột, đêm nào trăng sáng thì đứng tru như Chó sói lên cơn. Phát sợ. Xung quanh tôi toàn những người không được bình thường. Ngay cả tôi cũng thế.



    Đã mấy ngày bố mẹ đều không về, tiền cũng không để lại. Thức ăn trong tủ lạnh hết dần, mì tôm Hảo Hảo cũng chẳng còn một gói, tôi và Ki ôm nhau đi lục đồ ăn khắp các ngóc ngách trong nhà. Đến khi chẳng còn gì ăn được nữa, đến miếng bánh quy ăn dở vứt ở ngăn bàn, ỉu mềm oặt ra rồi mà đói nên vẫn ăn ngon lành. Tôi mở cửa phòng ngủ của bố mẹ. Nó không khóa. Căn phòng với bốn bức tường trống không. Đã có điều gì khác lạ. Cúi xuống gầm giường, tôi lôi ra được một thùng bìa lớn, trong đó là những mảnh vỡ của khung ảnh cưới, những bức ảnh gia đình cùng chụp khi tôi còn bé. Trong đó có lẫn rất nhiều bức ảnh tôi chụp cùng bố Tùng đã bị vò nát. Bố bế tôi khi tôi mới sinh, ôm tôi khi tôi nhú lên những chiếc răng đầu tiên, đón tôi trên những con đường tôi chập chững tập đi, bế tôi mỗi khi đưa tôi tới lớp…. Bức ảnh nào cũng đều có hai nụ cười hạnh phúc ấm êm.

    - Bố à… Nếu có một điều ước, Vi sẽ ước Vi không bao giờ lớn.

    Nước mắt lại bắt đầu không nghe lời, tràn ra khắp khuôn mặt méo mó của tôi. Mệt, lạnh, đau, và đói nữa. Bố mẹ ơi…

    1300186839-tam1

    Tôi không biết đã thiếp đi bao lâu, chỉ đến lúc nghe thấy tiếng chuông ầm ỹ dưới nhà mới lơ mơ chịu tỉnh giấc. Ngồi dậy không thấy Ki đâu, tôi lết xuống nhà mở cửa. Chẳng ai khác, Hoàng đang đứng dưới đấy. Có chuyện gì không biết? Đòi tiền công sáng nay sửa xe à? Tôi mở cửa, ngắn gọn:

    - Nói đi!

    - Ơ, nói gì?

    - Thế sang đây làm gì?

    - Thì thấy con chó nhà nhỏ sủa ác quá nên sang hỏi có chuyện gì?

    - Nó đói thì sủa.

    - Cho nó ăn đi, điếc tai!

    - Tôi… đói!

    Không biết cái gì đang xảy ra nữa. Lúc này tôi thực sự rất mệt. Tay run lên và chân không đứng vững nữa rồi. Hoàng nhìn tôi ngỡ ngàng rồi đi về thẳng. Tôi đứng tựa mặt vào cánh cổng. Ôi chẳng còn sức mà đi vào nhà nữa. Giờ mà bảo tôi ngồi ngoài đường ăn xin chắc tôi cũng làm mất. Đói thế này thì chỉ có ngủ cho quên đi thôi. Lại lê lết từng bước lên phòng, nằm vật xuống giường, đếm một hai ba cho dễ ngủ.

    - Này này! “Cộc cộc cộc”

    - Cái gì thế?

    - Mở cửa ra tui bảo!

    - Cửa nào?

    ____

    - Ban công. Đồ con nhỏ điên

    - Mày là ai? Trộm cắp à?

    - Mày có muốn ăn cơm không?

    Ôi. >o

    Trời tối dần, tôi rửa sạch hộp cơm của Hoàng khi ăn xong. Vừa làm vừa hát. Một lát thì có điện thoại của Linh:

    - Mày onl ngay tao gửi cho mày cái này!

    Lại gì nữa? Ngán ngẩm bật máy. Những gì tồi tệ nhất đã xảy ra suốt thời gian gần đây rồi, giờ mà có ảnh tôi cởi truồng khỏa thân thì cũng bình tĩnh thôi. Linh gửi cho tôi một đoạn chat của Hoàng với ông Hưng – người yêu nhỏ:

    - Mẹ, tao mới sang cho con Nhíp hộp cơm. Nhìn nó như sắp chết đói. Đéo hiểu bố mẹ nó nghĩ gì mà để như thế?

    - Tao mà như mày là tao kệ bà nhà nó, tát bố lật mặt xong còn làm hại đủ trò, ăn nói thì ngoa ngoắt chanh chua cay nghiệt. Không thể chấp nhận được một loại đàn bà như thế.

    - Thôi, có hộp cơm chứ to tát gì, bố thí nó chút. Mình là người tốt mà.

    - Cứt! Mày rảnh vãi.]

    Tiên sư! Các cụ dạy miếng ăn là miếng nhục cấm có sai. Sao tôi với cái thằng này cứ được một tí cảm tình là lại có lý do gì đó quẳng cái cảm tình đấy xuống hố cứt. Bố thí á? Mày làm như miếng cơm nhà mày to lắm. Tôi gọi lại cho Linh:

    - Tao nói thật tao chẳng yêu quý gì lão người yêu mày đâu. Nói năng đ’ phải đàn ông

    - Tao xin lỗi, nhưng Hưng tính phổi bò lắm, nói xong quên ngay chứ không để bụng đâu, anh ý tốt tính lắm

    - Tốt tốt cái *beep*

    Điên người. Tôi cảm thấy nhục nhã quá. Đang ngồi ủ rũ thì điện thoại lại rung. Chẳng buồn nhìn màn hình xem số, cầm điện thoại lướt lên tai nghe:

    - Nói!

    - Xin chào cô bé! Cô bé ăn cơm chưa?

    - Nhầm số rồi cha nội!

    Cụp máy, nó lại gọi lại, số lạ!

    - Uầy cô bé nhanh tay quá. Anh đây!

    - Anh nào? Không quen ai tên Anh hết!

    - Anh là…. Đái Bậy!

    [​IMG]=)))) Suýt nữa cười rú lên.

    - Có số tôi thì đừng gây phiền nhiễu, không rảnh đâu.

    - Nick em là Sad Violin phải không?

    - Sao anh biết?

    ____

    - Anh mới kết bạn với em hôm qua. Nick anh là Sư Tử Gầm Trong Gió

    - Cái gì? Sư Tử Gầm Như Chó á?

    - Ô cái ***.

    - Anh chửi thề trước mặt tôi đấy à?

    - À anh quên mất, với phụ nữ thì phải mềm mỏng, nhất là với xinh đẹp Lady như em, chỉ nên đánh bằng cái khăn mùi xoa, bên trong gói thêm cục gạch.

    - [​IMG]=)) Anh muốn gì? Không có gì quan trọng thì biến!

    - À, anh muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ sau khi lần mò nick bạn bè và được chiêm ngưỡng cái ảnh ngồi ban công nhổ lông nách của em.

    - Ôi cái ***

    - Em chửi thề đấy à?

    - À tôi quên mất, với đàn ông thì cần dịu dàng, nhất là với “Lịch Sự” Men như anh, chỉ nên đánh bằng bịch bông, bên ngoài thêu chữ “Cấm Đái Bậy” - Ha ha, anh thích chữ “Cứ Đái Bậy” hơn.

    - Anh ăn gì mà mặt anh dày thế?

    - Bánh dày em ạ!

    Mai tôi tặng anh cái bàn là, anh đem về là cho mỏng bớt đi.

    - Cảm ơn em, mấy ngày nay mặc quần nhăn đi làm ngại quá.

    - Không có chuyện gì cúp máy nhé!

    - Ờ! Chào cô bé, tôi sẽ gọi lại cho em

    - À này!

    - Gì?

    - Con trai ghét con gì nhất?

    - Bếp nhà em có gián không?

    - Có nhiều!

    - Hãy tặng nó vài con gián. Chúc em may mắn!

    Cụp máy! Tôi bắt đầu thấy thằng Đái Bậy này thú vị rồi đấy. Cầm điện thoại lưu số hắn, tôi bật đèn cầu thang đi xuống bếp. Cần phải trả Hoàng cái áo đồng phục sáng nay hắn cho mượn, và khuyến mại thêm vài con gián!



    Vì vừa làm việc tốt, nên Hoàng không đề phòng gì tôi cả. Tôi cũng cố giữ vẻ mặt ngây thơ vô tội khi ra ban công ngắm sao cùng Hoàng, hỏi nhau vài câu qua loa, chia sẻ cho nhau nghe mấy bài hát hai đứa thích, trao trả hộp cơm “bố thí” lúc tối. Hoàng có vẻ ngại, cứ khổ sở gãi đầu cật lực, tay run run vì ra ngoài trời lạnh mặc mỗi cái áo cộc. Thời cơ tới, tôi ngước mắt lên tròn xoe:

    - Lạnh à, đợi tui lát!

    Xong chạy ngay vào nhà lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn ra, lại ngước mắt long lanh:

    - Trả Hoàng nè! Cảm ơn chuyện hồi sáng nha!

    Tên hàng xóm nhăn nhở cầm áo mặc luôn, đóng khóa cái roẹt, thọc tay vào túi áo cái phụp, nhe răng cười làm duyên với tôi. Nhưng chỉ cười được khoảng 30 giây, Hoàng bắt đầu nhận ra biểu hiện lạ trong áo, hắn ngoặt người gãi lưng, rồi vội giật khóa cởi áo ra, mặt tái xanh như đít nhái khi nhìn thấy một con gián vọt ra bò lổm ngổm trên sàn. Tôi đứng cười nham hiểm bên ban công nhà tôi, nghe hắn hét thất thanh gọi mẹ. Thứ gì, đàn ông con trai mà đụng độ tí hiểm nguy là la má ầm ỹ là sao.

    - Con điên kia? Mày chơi gì kì vậy?

    - Tao thích! Sao không?

    - Con chó, sao Chúa trời lại tạo ra mày, loại cặn bã xã hội.

    - Đồ mắm thối, im đi. Mày cũng không hơn gì tao đâu, nhân cách mắm tôm.

    Tôi và Hoàng chửi nhau ầm ỹ một trận cho đến khi mẹ Hoàng lên thì tôi chạy tót vào phòng, để mặc hắn bị mẹ kéo tai chửi rủa. Đáng đời đồ đàn ông nhỏ mọn. Tôi hứng chí gọi lại cho Đái Bậy, giọng hào hứng:

    - Em mới nhét gián vào áo thằng hàng xóm!

    - Ui zời thế cũng khoe, hồi xưa anh xúc cứt chó vào hộp sữa dán lại rồi đưa cho thằng đầu gấu xóm ngoài hút.

    - [​IMG]=))) Rồi anh bị đánh đến mức không phân biệt được gốc cây và nhà vệ sinh công cộng đúng không?

    - Này này, có mỗi cái chuyện tế nhị đấy thôi sao em nhắc đi nhắc lại nhắc tái nhắc hồi thế?

    - Thì thôi không nói nữa.

    - Bố mẹ đâu mà em hét to thế? Ở nhà một mình à?

    - Vâng!

    - Buồn không? Anh hát cho em vui nhá!

    - Vầng [​IMG]=)))) Chuẩn bị tinh thần sẵn đây

    - Xin kính chào quý khán giả, con là Đái Bậy, sau đây con xin hát 1 liên khúc nhạc thiếu nhi xin mời các cô các chú cùng nghe ạ !!! từng từng từng tưng !!!!!!!!!!! Một con vịt xòe ra 2 con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con chim non trên cành cao hót líu lo hót líu lo, em yêu chim cô giáo em miệng hay cười vì mắt cô long lanh, cô yêu bố, bố là tất cả bố ơi bố ơi , Bố là 1 con vịt xòe ra 2 con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con chim non trên cành cao hót líu lo hót líu lo…..

    Từ buổi tối hôm ấy, Đái Bậy được tôi ưu ái cho vào danh sách Những chàng trai điên!
    ***
     
  7. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 8
    Cả ngày hôm sau Hoàng không dám ỏ ê gì trên facebook. Hắn hiểu tôi đã nắm được hai điểm yếu của hắn: Gián và Quần đùi hoa. Hắn còn dám làm trò gì hãm hại tôi, tôi sẽ cho hắn biết mặt. Đái Bậy vẫn nhắn tin cho tôi luôn luôn, kể cả trên facebook và điện thoại. Dai như một con đỉa. Tôi đã cảnh cáo hắn mấy lần. Tối nay điên quá, sau khi cứ 15′ hắn lại nhắn tin hỏi: “Bé Vi ăn cơm chưa?”, “Học bài chưa?”, “Học xong chưa?”, “Đi ngủ chưa?”…

    Tôi hằm hằm gọi lại và gào lên:

    - Đồ điên, tôi ăn rồi, học rồi, chưa ngủ, tắm rồi, giặt rồi, đánh răng rồi, rửa mặt rồi, đi ỉa luôn rồi! Anh muốn gì?

    - À thế em… chùi chưa?

    - Thần kinh à?

    - Đi chơi với anh đi! Anh đang buồn!

    - Không!

    - Anh ở gần nhà em này!

    - Biến!

    Cụp máy xong, nghĩ đi nghĩ lại, tôi bấm máy gọi lại cho Đái Bậy:

    - Đi đâu?

    - Đi ăn bánh khoai, bánh ngô, nem chua rán nhé!

    - Đến đón tôi đi!

    Dù gì cũng đang đói. Tôi mở tủ chọn đại lấy một cái váy ra mặc, cột tóc, rửa mặt rồi ra ban công ngồi đợi. Phòng Hoàng không có ánh đèn, chắc vẫn đang ăn tối với mẹ dưới bếp. Tôi cầm cốc nước tưới tưới mấy chậu xương rông Hoàng đặt ngoài ban công. Linh nhắn tin hỏi tôi làm bài chưa, tôi nhắn lại cho nó thông báo tôi sắp đi chơi với Đái Bậy, nó gọi cho tôi rồi gào trong điện thoại: “Mày rồ à? Nó lừa bán mày cho quán mại dâm thì sao? Hoặc nó lôi bào bụi rậm abc xyz thì sao?”. Con dở người, tôi chẳng mang thằng đó đi bán cho hội Gay thì thôi, dám làm gì tôi? Lo bò trắng răng.

    Đái Bậy đến sau 10′. Tôi dặn dò Ki mấy câu rồi khóa cửa ra ngoài. Đái Bậy đi cái xe máy nhìn lạ lắm, nó có cái bình xăng đằng trước giống xe kích ghẻ Simson thập niên 90, nhưng đẹp hơn, có cái gương vòng, to và tròn, lồi như mắt chuồn chuồn. Ngồi trên cái xe ấy không khác gì con nhái ôm củ măng.

    - Cái xe gì trông thấy gớm vậy? Xe Min à?

    - Ớ em cũng biết à? Minsk! Tình yêu của anh

    Đàn ông con trai, loanh quanh mấy thú vui game với xe. Chỉ có mỗi Hoàng là có sở thích khác người là cuồng Quần Đùi Hoa thôi. Trèo lên xe, đội mũ bảo hiểm, Đái Bậy chờ tôi ngồi yên một lúc mới phóng đi. Anh đi chậm, chẳng nói gì. Tôi cũng im lặng vì trong lòng đang có chuyện buồn. Bố mẹ vẫn bặt vô âm tín, tiền ăn đã hết, đồ dự trữ không còn, tiền học phí sắp hết hạn nộp, tiền quỹ lớp… Đau đầu quá. Nhưng trên cả nỗi buồn phiền do thiếu tiền, là sự tủi thân khi có cảm giác mình bị bỏ rơi. Mà người bỏ rơi mình không ai khác chính là người mình từng tin tưởng và yêu thương nhất.

    Đang đi bỗng Đái Bậy phanh kít lại, chỉ sang bên vệ đường

    - Vi Vi, 5 nghìn đâu? Nhanh lên!

    Tôi chẳng hiểu gì, quay sang, nhìn thấy con chó đang ghếch chân đái vào gốc cây.

    - Đồ khỉ, thôi đi!

    - Ha ha, anh tưởng em là nữ hiệp sĩ bảo vệ gốc cây.

    - Việc đó không phải là bảo vệ gốc cây, mà là cho anh biết mức văn hóa của anh đấy

    - Nói thật hôm đó anh mót quá không chịu nổi, chứ nhìn thấy nhà vệ sinh bên đường là anh đã vào rồi đấy

    - Đừng có ngụy biện.

    - Mà sao em dám đi chơi với anh? Không sợ người xấu à?

    - Ui giời. Anh đem tôi đi đâu giết đi hộ cái. Chán sống bỏ mẹ

    - Này này, đừng nói thế! Giết em xong anh cũng không sống được.

    - Cái gì?

    - Cái tù tì. Anh bảo thiếu em anh không sống được.

    - Đừng có lải nhải.

    - Em đói lắm rồi à? Chưa ăn gì à?

    - Cả ngày nay được 2 miếng bánh mì!

    - Thế đi ăn cơm!

    Đái Bậy đưa tôi đi ăn cơm. Lạ cái là hắn chỉ gọi đồ ăn cho tôi. Còn hắn ngồi nhìn. Tôi vốn sống hoang dại, chẳng câu nệ lễ nghĩa, nên cũng mặc kệ, cắm cúi ăn.

    - Em chỉ ăn được đậu và rau thôi, anh ăn những thứ còn lại đi.

    - Em ăn chay à?

    - Có chay nhưng không thuần chay, thi thoảng em cũng ăn thịt.

    - Vậy ăn đi.

    - Hôm nay em không muốn. Anh không ăn à?

    - Anh không đói, không muốn ăn. Lát nữa gói lại mang cho con chó nhà em cũng được.

    - Anh biết nhà em có chó á?

    - Hôm nọ mò qua đấy theo dõi em bị nó khợp cho phát. Đây này!

    Đái Bậy gác chân lên ghế vạch ống quần lên. Đúng là có vết chó cắn thật. Nhưng tôi không tin Ki nhà tôi lại cắn càn người lạ như thế.

    - Này anh? Đi đái bậy tranh chỗ chó nên bị nó cắn rồi về đổ thừa cho chó nhà em đúng không?

    - Sao em biết?

    __

    - Thật á?

    - Điên!

    - Thế anh bị làm sao?

    - Ờ, anh trèo tường vào nhà người yêu.

    - Hả cái gì?

    - Em nói bé thôi. Cả quán đang nhìn.

    - Anh mà cũng có người yêu á?

    - Giờ thì độc thân rồi.
     
  8. Lin

    Lin Thành viên

    Tôi lại cắm cúi ăn. Vì nhìn thấy ánh mắt của Đái Bậy cụp hẳn xuống. Với một đứa sống với đống cảm xúc buồn thảm như tôi rất dễ nhận biết tâm trạng người khác. Đái Bậy im lặng chờ tôi ăn xong thì đưa tôi về. Trên đường, vì chúng tôi chẳng có gì để nói với nhau. Nên tôi đã hát. Tôi rất ngây ngô, không mấy khi biết ngại ngùng và xấu hổ. Mà tôi hát to lắm, mọi người trên đường ai cũng nhìn. Một lúc lâu Đái Bậy mới mở miệng:

    - Dễ người ta tưởng anh đang chở con bò quá. Rống suốt. Kinh chết!

    - Thế anh kể chuyện cho tôi nghe đi chứ. Cứ để tôi ngồi không mãi à.

    - Chuyện gì?

    - Chuyện tình! Thích nghe chuyện tình thôi. Chứ chuyện đời đau đầu lắm

    Nói đùa vậy, nhưng Đái Bậy kể cho tôi nghe thật. Chậm chậm và nhẹ nhàng.

    1044472_506259996096062_890104079_n

    - Anh vẫn hay gọi cô ấy là Củ Cải, đó là cái tên những ngày đầu anh dùng để giao dịch bán hàng với cô ấy. Mà ngẫm thì cô ấy cũng giống một cây củ cải thiệt… bé bé, và ngọt một cách rất nhạt, không đắng quá, nhưng cũng dễ nhăn mặt khi ăn. Anh gặp Củ Cải lần đầu tiên cách đây hai năm, khi anh còn làm partime tại tiệm mỹ phẩm của chị. Ngày ngày anh ship hàng tới những địa chỉ trong nội thành Hà Nội. Hôm ấy là chiều thứ ba, chỉ có một đơn hàng duy nhất, của một bạn gái có nick tên Củ Cải, đặt một lọ sơn móng tay và 1 son dưỡng môi. Địa chỉ nhà ở Hào Nam.

    Chiều đợi tắt nắng, anh dắt xe, gói hàng rồi mang đến địa chỉ nhà Củ Cải. Gọi lần 1, gọi lần 2, lần 3, không thấy nhấc máy. Trời hè nóng, mồ hôi ùa ra ướt hết lưng áo nhưng cuối cùng gọi điện cũng không có ai nghe. Bực mình phóng về. Vừa đi vừa nghĩ con nhỏ này không biết có phải dạng óc heo không. Hẹn rõ ràng như vậy rồi mà đi đâu không thèm cầm điện thoại. Không có một chút ý niệm nào về kế hoạch và tôn trọng người khác. Bắt người ta đạp xe hơn bốn cây số để đi về không công. Vừa mất thời gian vừa mất sức lại thêm bực vào người.

    Tối hôm ấy, Củ Cải nhắn tin xin lỗi rối rít. Bảo lúc đó không cầm điện thoại vì đi …tắm! Cái lí do còn không thể gọi là lí do. Củ Cải hẹn chiều mai 3h ship lại và chịu thêm tiền ship. Ừ thì 3h chiều mai! Tối hôm ấy trước khi đi ngủ, Củ Cải còn nhắn tin chúc anh ngủ ngon. Đọc xong anh quẳng luôn điện thoại xuống cuối giường. Thiết nghĩ, không phải do thấy có lỗi nên mới nhiệt tình bắt chuyện chứ?

    Buổi chiều hôm sau nắng gắt hơn, 3h chiều anh lại dắt xe đạp sang nhà Củ Cải, trước khi đi không quên nhắn báo trước một tin rằng: “Tôi đang đến rồi nhé!”. Vậy mà không hiểu Củ Cải là loại người gì, khi đến anh phải đứng đợi 15′ như một thằng ngốc dưới ngõ, cầm điện thoại đi tới đi lui mà cái điệp khúc tuyệt vọng vẫn vang đi vang lại trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”. Lúc ấy anh chả hiểu, con người này có quả tim không vậy? Vô tình hay cố ý đùa cợt quỹ thời gian quý báu của người khác? Không có lần thứ hai đâu, lật đơn hàng xem địa chỉ nhà khách. Số nhà 17! Anh đạp xe phóng thẳng vào trong, tìm đúng nhà 17 rồi bấm chuông. 3h30′ chiều, đứng dưới nắng chờ đợi. Mặt đường bỏng như đang làm giầy anh chảy ra. Đợi một lát trong nhà mới có người ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên. Hơi hoảng, không biết tên thật của Củ Cải, chả biết hỏi gì.

    - Mày gọi cái gì thằng kia?

    Choáng váng! Đó là người câu đầu tiên người đàn ông ấy nói với anh đấy. Là bố của Củ Cải đấy em. Đứng cách nhau cái cổng sắt, Anh vẫn còn ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Vôi lắp bắp:

    - Cháu… cháu mang đồ đến cho Củ Cải!

    - Củ Cải là cái mẹ gì? Đồ gì? Phân bón à?

    - Dạ cháu xin lỗi, cháu nhầm nhà!

    - Nhầm thì biến!

    Anh… biến luôn. Ra khỏi cái ngõ quái quỷ này. Nó cướp mất của anh 2 buổi chiều quý giá mà tôi có thể ngồi ở cửa hàng quạt mát và đọc sách, chìm trong thế giới của riêng mình chứ không phải đạp xe mấy cây số đến đây để về không công. Việc đầu tiên khi bước vào cửa hàng, anh bật máy và thông báo hủy đơn hàng của Củ Cải. Thật là kỳ quặc hết sức. Thởi buổi này, ở thành phố này, trong một ngôi nhà sang trọng và có vẻ giàu có như thế, mà lại có một ông bố vô văn hóa và một đứa con thiếu ý thức tôn trọng người khác như vậy.

    Tối đến, Củ Cải lại nhắn tin xin lỗi, nhưng không còn rối rít như hôm qua. Cậu ấy chỉ hẹn mai sẽ tự đến lấy chứ không cần anh đến ship hàng.

    - Anh bảo: “Ừ mai phiền cậu đến cửa hàng, tôi cũng không có ý định đi ship hàng cho cậu lần nữa!” – Mà giọng anh nghe nói hơi gay gắt

    - Nếu có thể, tôi trả tiền ship 2 lần cậu đến mà không gặp tôi. – Giọng Củ Cải có vẻ ỏ ê lắm

    - Anh bảo: “Không cần đâu, chỉ hi vọng mai cậu không lỡ hẹn!”

    - Củ Cải trả lời: “Ừ, cảm ơn! Tôi sẽ đến đúng giờ”

    Lúc tắt máy, có gì đó trùng hẳn xuống. Củ Cải như có điều khó nói. Cậu ấy không giải thích rằng tại sao lại lỡ hẹn, chỉ xin lỗi thôi. Điều đó làm anh khó chịu, vì cảm giác có lỗi. Khi bực tức qua đi, người ta có thời gian nhìn nhận lại. Củ Cải không giống một người lừa đảo cho lắm. Có lẽ là cậu ấy có chuyện gấp thật.

    Và Củ Cải xuất hiện, đúng giờ! Không chệch một giây luôn đó em. Buổi chiều hôm sau khi đang ngồi trông hàng, anh ngỡ ngàng khi nghe Củ Cải gọi:

    - Cà Rốt! Đồ của tôi đâu?

    Trước mặt anh, Củ Cải đứng đó, lấp ló sau tủ kính. Củ Cải thấp quá, bị đồ đạc che hết, kiễng chân lên mới ngó được cái đầu cho anh nhìn thấy. Anh chạy ra mở cửa ngách để Củ Cải vào.

    - Của cậu, ở trong này! – Anh bảo

    - Cậu vẫn giữ cho tôi à? – Mặt Củ Cải ngơ ra

    - Cậu trả tiền rồi, nên hàng phải giữ cho cậu chứ.

    - Cảm ơn!

    - Không có gì!

    Anh mở ngăn tủ dưới lấy hàng cho Củ Cải, tay cứ run run mà không hiểu vì sao. Thật dễ dàng để nhìn thấy một vài vết bầm tím trên mặt Củ Cải cho dù cậu ấy đã cố gắng xòa tóc ra giữa mùa hè nóng bức để ngụy trang.

    - Cậu bỏ mũ ra đi! – Anh đưa hàng, nói nhẹ

    - Gì cơ? Ừm… Tôi đi luôn bây giờ mà, không cần đâu.

    - Cái chỗ này, chảy máu rồi! – Anh chỉ lên trán Củ Cải. Như thế này này. Đấy, đúng khoảng cách này… (Lúc này Đái Bậy bắt tôi nhìn theo hướng chỉ tay của anh)

    Cuộc hội thoại không ăn nhập một chút nào. Củ Cải giật mình đưa tay sờ lên đuôi lông mày. Rõ ràng là ý thức được vết thương của mình.

    - Ngồi xuống đi tôi băng cho rồi về, để mồ hôi vào là xót lắm! – Anh bảo.

    Nói vậy mà Củ Cải nghe thật. Cậu ấy lúng túng tìm ghế ngồi và… bỏ mũ ra. Mồ hôi trên trán chảy xuống ướt má. Anh thấy hơi nhói trong tim khi nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh kia có đôi mắt sưng đỏ và những vết thương mang dấu hiệu của một trận bạo hành khủng khiếp. Xâu chuỗi những chi tiết của ngày hôm trước, anh đoán rằng bố Củ Cải say rượu, và Củ Cải bị bố đánh!

    Chấm chấm chút thuốc bằng bông tăm rồi nhẹ nhàng xoa vào chân lông mày cho Củ Cải. Cậu ấy ngồi im không kêu ca. Nhưng cái nhăn mặt của Củ Cải khiến anh biết cậu ấy đau như thế nào. Tay anh càng run hơn khi Củ Cải nhắm tịt mắt, tay nắm chặt ngoan ngoãn đợi anh tra thuốc xong. Lúc ấy anh nghĩ, anh và Củ Cải không hề quen nhau, chỉ nói chuyện vài ba lần, mà lại ngồi đây, làm cái việc chăm sóc nhau như hai người bạn đã thân thiết từ lâu.

    Xong xuôi, Củ Cải hé mắt, rồi làm động tác chớp chớp. Có lẽ thấy không đau, Củ Cải nhoẻn miệng cười toe:

    - Hay quá, mát lịm, cảm ơn cậu nhé Cà Rốt!

    - Trả tiền tra thuốc đây! – Anh trêu

    - Ơ… – mặt Củ Cải đơ ra làm anh cười lớn:

    - Ha ha, đùa thôi, giữ gìn vết thương cẩn thận!

    Củ Cải lại cười. Chiều hôm ấy, Củ Cải ngồi lại với anh đến khi tắt nắng. Bọn anh chia sẻ cho nhau những cuốn sách hai đứa thích, những bài hát mỗi đứa hay nghe, những câu chuyện trường lớp. Đó là buổi chiều đầu tiên từ khi đi làm, anh không thấy nhàm chán khi ngồi trong cửa hàng nhìn ra ngoài đường ngắm lá vàng rơi. Củ Cải có điệu cười trong trẻo như tiếng chuông gió, đôi khi lại gẫy gập và loảng xoảng như tiếng thủy tinh vỡ. Hai sắc thái đấy cứ trộn vào nhau, đôi khi không phân biệt được rõ cậu ấy cười vui hay cười buồn…

    ***

    - Gì vậy? Kể tiếp đi chứ?

    - Đến nhà em rồi…

    Tôi nhìn quanh quất, Đái Bậy đưa tôi về nhà lúc nào không biết. Tôi phụng phịu vì muốn nghe nốt câu chuyện Đái Bậy đang kể. Nó thực sự chân thành và báo hiệu nhiều đau đớn.

    - Nhưng em muốn đi chơi tiếp.

    - Về đi, hôm nào anh đón!

    - Anh tên gì?

    - Đái Bậy đó!

    - Em hỏi nghiêm túc mà.

    - Huy!

    - Em gọi anh là Cà Rốt nhé!

    - Đừng, chỉ cô ấy mới được gọi anh như thế.

    - Ừ thì…

    - Cứ gọi anh là Đái Bậy!

    Ừ, Đái Bậy! Đột nhiên mắt Đái Bậy lóe lên như nhìn thấy một điều gì đó. Anh vòng tay kéo tôi lại ôm chặt, tay thì ôm vậy nhưng đầu thì cứ hướng đi phía khác. Tôi hoảng quá hét ầm lên. Gì thế? Tôi nhìn nhầm người à? Dạng người này là thể loại biến thái như thế sao. Đang hoảng loạn thì thấy Hoàng tự nhiên xuất hiện, phi từ bên kia đường sang, tay cầm bình nước trống không, đập bồm bồm lên đầu Đái Bậy, vừa đập vừa quát:

    - Thằng này mày làm gì thế? Bố tao là Tổ trưởng tổ dân phố nhá!

    Hét xong Hoàng lại vác bình nước lên đập tiếp. Đái Bậy buông tôi ra, cười cười rồi vẫy tay chào tôi xong phóng đi. Còn lại tôi với Hoàng đứng đó. Hoàng lúc này nhìn thấy tôi hằm hằm, ôm vội bình nước vào ngực, giữ thế thủ:

    - Làm cái gì thế? Sao đánh bạn tôi? – Tôi hét!

    - Cái gì? Bạn nhỏ? Thằng đi Min khừng đấy á?

    - Ờ!

    - Thế nó ôm sao nhỏ còn hét? Tưởng bị hiếp ra cứu chứ sao.

    - Hiếp con khỉ!

    - Ừ thì đúng là hiếp con khỉ mà.

    Tôi cầm túi sách vạng cho Hoàng 1 phát vào đầu rồi đi vào nhà.

    - Đi đổi nước thì đi đi. Lắm chuyện thấy ớn.

    - Từ lần sau con gái thì đừng có ra đường khuya

    - Liên quan gì đến đằng ấy? Biến!

    Chạy vào nhà rồi đóng cửa lại. Vô bếp tìm bát đổ xương ra cho Ki ăn. Điện thoại tôi reo lên tin nhắn. Của Đái Bậy:

    “Thằng đó là thằng tốt đấy em!”.

    “Đừng mượn cớ thử thằng đó mà lợi dụng em”

    “Ha ha, ngủ đi bé! Anh ngủ đây. Cả ngày đi đái bậy mệt quá. Ngủ đi rồi nao anh kể tiếp chuyện cho nghe”

    “Ừ, ngủ đi… Huy”

    “Hãy gọi anh là Đái Bậy”

    Tôi phì cười. Tôi không biết Đái Bậy từ đâu, bước vào cuộc sống của tôi, là người tốt hay xấu, nhưng trái tim tôi đã tự coi anh là một người bạn đặc biệt. Ngoài ban công, Hoàng đang lúi húi kiểm tra mấy chậu xương rồng, chắc chắn hắn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy chúng đã được tưới nước.
    ***
     
  9. Lin

    Lin Thành viên

    Chương 10
    Mặt trời vẫn mọc đằng Đông và lặn đằng Tây, trẻ con vẫn cắp sách đến trường vào buổi sáng, các cụ già vẫn ra bờ hồ tập thể dục, các đôi vẫn ôm hôn nhau trên ghế đá công viên, và tôi vẫn thức dậy chào đón ngày mới sau những cơn đau dai dẳng. Ki liếm nhẹ vào má tôi, nơi đã sưng tấy ửng đỏ lên vì những cái tát. Ngồi dậy mà đầu óc chao đảo, chỉ kịp nhắn cho Linh một cái tin nhờ xin phép nghỉ học. Lết ra ban công mở cửa hứng nắng, cảm giác chân tay rời rã hết rồi. Bố mẹ đã đi khỏi nhà, không cần biết tôi còn sống hay đã chết.

    Vào nhà tắm múc ca nước ra tưới cho mấy chậu xương rồng, tiện tay với sang tưới luôn cho xương rồng nhà Hoàng nữa. Đầu óc tôi cố tỉnh táo lại để nhớ ra đêm qua mọi chuyện tiếp diễn như thế nào nhưng chịu không nhớ nổi. Lắc đầu thật mạnh để rũ đi những ký ức khủng khiếp. Có những thứ nên quên thật nhanh. Cánh cửa bật mở, Hoàng phi từ trong phòng ra nhìn tôi, chắc lại định ăn vạ gì đó. Tôi mệt quá không thèm đáp lời, cố sức tưới nốt chậu cây rồi quay vào nhà.

    - Này nhỏ! – Hoàng gọi tôi gấp gáp

    - Gì cơ?

    - Mặt nhỏ…

    - Mặt sao? Mới dậy, chưa rửa

    - Mặt nhỏ có máu đấy!

    - Máu thì sao? Chưa nhìn thấy máu bao giờ à? Có thích nhìn không tôi lấy dao xỉa cho phát?

    - Sao nhỏ kì vậy? Vệt máu khô ấy. Má sưng nữa.

    - Nhiều chuyện!

    Lết vào phòng rồi nằm vật xuống giường. Chỉ muốn đứng dậy nhảy tưng tưng như mọi ngày mà không được. Giấc ngủ lại muốn kéo đến khép hai mí mắt nặng trịch lại.

    - Vi ơi!

    Lão Hoàng thì phải. Tôi hé mắt nhìn rồi lại nhắm tịt. Mệt thế này còn mò sang làm phiền nữa. Lại định cho hộp cơm rồi đi nói xấu người ta chứ có làm được gì hơn?

    - Nhỏ ngất rồi à?

    - Có im cho tui ngủ không thì bảo? – Tôi ngỏng đầu lên gào to

    - Ừ thì cứ ngủ, việc tui tui làm.

    - Làm gì?

    Hoàng kiếm đâu ra cái khăn ướt lau lau mặt cho tôi. Cái con người này, lúc ghét thì ghét cay đắng, lúc thương thì thương nhiệt thành. Thiệt chẳng hiểu nổi. Hoàng không biết là nếu giờ bố Tùng mà nhìn thấy cảnh này thì hai đứa tôi chết chắc. Hoàng chấm chấm thuốc vào vết thương bên khóe môi, chậm chậm xoa khắp trán, vừa làm vừa hỏi vì sao ra nông nỗi này, nhưng tôi còn sức đâu mà trả lời. Chỉ biết sau đó, tôi không ngại ngần chìa tay ra cho Hoàng để Hoàng lau và tiếp tục xoa thuốc lên những vết thương. Tôi bỗng nhớ đến bạn Củ Cải – cô gái của Đái Bậy, và thấy ấm áp trong lòng. Con gái, cho dù miệng cứ ra rả rằng chẳng cần ai quan tâm, nhưng nếu có người chăm sóc thì vẫn thấy hạnh phúc.

    - Xong rồi! Thuốc tui để ở bàn nha! Đau thì lại ra xoa.

    - Ừ!

    - Nhỏ ăn gì chưa?

    - Ăn rồi!

    - Ăn gì?

    - Cơm cá rán!

    - Sáng đã dậy nấu được rồi á?

    - Không, ăn hôm qua!

    - Đồ điên. Đợi tui về lấy cơm cho ăn.

    - Tui không ăn cơm của ấy đâu. Rồi ấy đi nói với bạn tui là con đói.

    - Tui… xin lỗi!

    - Có lỗi gì đâu, là sự thật mà. Tui là 1 con đói cơm!

    - Thật ra tui không có ý gì, chỉ là hai thằng con trai nói chuyện với nhau, nói xong quên thôi.

    - Tui có nói gì đâu?

    - Thì tui vẫn phải xin lỗi. Xin lỗi xong rồi, tui về lấy cơm nhá!

    Hoàng chạy về. Tôi nghiêng mình cuộn tròn trong chăn, thuốc mát lịm trên má. Những vết thương đã bớt đau đi phần nào, và những giận hờn cũng tan biến hết. Mọi thứ như được gỡ bỏ.

    Những ngày đầu tiên của tuổi trưởng thành, cuộc đời tặng cho tôi sự xuất hiện của hai chàng trai, bên tôi những khi tôi đau đớn nhất. Hoàng và Huy, mỗi người một tính cách, nhưng đều giống nhau ở một điểm chung, là có một trái tim ấm nóng và chân thành. Định mệnh khiến tôi mắc nợ họ rất nhiều. Không biết vì lí do gì mà có quá nhiều điều trùng hợp trên thế giới này. Mãi đến thời gian sau này tôi mới biết, cả anh Hàng xóm và anh Đái Bậy đều có một gia đình không hạnh phúc, bố Hoàng thì bỏ mẹ con anh đi với người phụ nữ khác, bố Huy mất sớm. Nhiều khi tôi tự hỏi liệu có phải những đứa trẻ thiếu vắng tình thương như chúng tôi đã được số phận đưa đẩy đến bên nhau?

    Hoàng chăm tôi hai ngày sau đó. Chúng tôi hay cãi nhau, sỉ vả nhau vì những xích mích vốn có từ trước, nhưng rồi lại cười xòa. Hoàng tối tối lại trèo sang cho tôi ăn cơm, bắt tôi xoa thuốc, giảng bài cho tôi hiểu những kiến thức còn trống vì những buổi nghỉ học. Tôi cười thật nhiều và cảm thấy cuộc đời này thật bình lặng. Những ngày ấy tôi hay lặng lẽ nhìn Hoàng cười. Cái mặt Hoàng ngố ngố, thi thoảng đang kể chuyện cho tôi hắn lại nghệt ra hỏi: “Ơ quên mẹ rồi, tui đang kể đến đâu rồi nhỉ?”. Còn tôi thì có bao giờ để ý đến những câu chuyện của Hoàng? Một phần vì bận ngắm sự dại khờ trong đôi mắt ấy, một phần thì Hoàng kể chuyện ngu lắm.

    Tôi đi học trở lại. Cô giáo có gặp riêng tôi để hỏi thăm tình hình sức khỏe.

    Cô bảo: “Nếu thậm tệ quá, Vi có thể nói với cô để cô đến trò chuyện cùng bố mẹ”.

    Tôi trả lời cô: “Không phải như cô nghĩ đâu. Em chỉ bị ngã thôi mà”.

    Cô giáo xoa nhẹ lên những vết bầm tím trên mặt rồi cho tôi về lớp. Những ngày nghỉ học, Linh chép bài cho tôi đầy đủ. Nó không hỏi tôi rằng đã xảy ra chuyện gì. Tôi kể cho Linh nghe câu chuyện của anh Đái Bậy, nhưng cứ gạt phắt đi. Nó đã có ác cảm rồi thì khó có thể làm thay đổi. Nố vẫn gắt tôi: “Tao không hiểu sao mày lại có thể chơi với một thằng đái đường?”. Còn tôi thì chỉ cười.

    Thực ra chơi thân với ai cũng được, chỉ cần người ta tốt và thật lòng với mình. Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện hồi còn học cấp 2: Ngày xưa tôi rất nhút nhát, không bao giờ dám bắt chuyện với ai. Ngày ngày đến lớp cũng chỉ thu lu một xó, học hết thì xuống lấy xe đi về. Con gái trong lớp ghét tôi, nói tôi chảnh chọe kiêu căng, tôi cũng kệ, con trai nói tôi bị câm, tôi cũng lặng im thay cho cách trả lời. Mọi thứ cứ bình lặng như thế cho đến một ngày, khi đang ngủ gật trong giờ ra chơi, một tên nghịch ngợm trong lớp lấy bật lửa bật bật đốt đuôi tóc của tôi. Nó không hề biết rằng tóc là thứ dễ bén lửa, vì vậy mà mới tách tách một cái mà nó xòe 1 phát lên đến đỉnh đầu, khét lẹt! Tôi đứng phắt dậy lao ra góc lớp cầm xô nước ụp vào đầu để tóc bớt cháy, rồi hằm hằm tiến về thằng kia. Lúc ấy mắt tôi nóng ran, đỏ lõi. Tôi nói chắc nịch: “TAO SẼ GIẾT MÀY”. Trông tôi lúc đó chắc rất đáng sợ. Tay cầm cái bút đi, đuổi theo thằng bạn. Tôi nghĩ lúc đó túm được nó, tôi nhất định sẽ chọc mù mắt nó. Thằng bạn thấy bộ dạng điên khùng của tôi, cộng hưởng với nỗi sợ hãi về mái tóc cháy, nó chạy như ma đuổi. Tôi rượt nó mấy vòng quanh sân, nghĩ lại chẳng hiểu hôm đó ăn gì mà sức khỏe thần thánh vậy. Chạy riết, thằng nhỏ mệt quá nghĩ ra cách chui tọt vào nhà vệ sinh nam. Nó chẳng ngờ tôi chạy vào theo, giữ một nhúm đàn ông đang đứng úp chim vào tường đái, tôi len lỏi túm bằng được thằng kia. Nó vừa giãy rụa vừa khóc ròng ròng. Tôi lấy hết sức, cầm gáy nó ụp mặt nó vào bể nước dội bồn cầu rồi đi ra ngoài. Không chọc mù mắt, cũng không giết chóc chi hết! Chỉ là lúc bắt được thằng đó, mọi hận thù bay đi đâu, trong lòng đã hả giận phần nào.

    Tôi nổi tiếng trong trường từ vụ đánh nhau trong nhà vệ sinh nam như thế luôn. Bọn con gái bớt nói xấu tôi, sợ tôi ra mặt. Bọn con trai cũng bớt cạnh khóe. Riêng thằng bạn đốt tóc tôi kể từ bữa đó thân với tôi hẳn. Không hiểu vì sao. Còn tôi thì ngộ ra một điều. Ở trên đời này không có ai là yếu ớt, khi cần người ta sẽ vùng dậy thôi. Con giun xéo lắm cũng quằn, con người xéo lắm cùng bằng con giun.

    - Vi đang nghĩ gì thế?

    - Ủa, giật mình, không có gì, Nhật ạ! – Tôi nhìn thằng bạn đã từng đốt tóc tôi, cười tươi.

    - Đau không? – Nhật chỉ vào mặt tôi.

    - Không đau!

    Nhật cười, rồi chạy ra hành lang chơi với Linh. Có những người bạn ấm áp như nắng, giúp một ngày của tôi không còn ảm đạm.

    Hôm ấy Đái Bậy đón tôi ở cổng trường. Tôi trố mắt khi nhìn thấy ảnh.

    - Anh làm cái quái gì thế?

    - Gì thế này? Mặt em làm sao vậy hả?

    - Em đấm nhau với thằng cùng lớp

    - Thằng nào? Chỉ nó cho anh!

    - Anh làm gì?

    - Đấm lại!

    - Em về đây! Anh đi mà tìm!

    Đái Bậy phóng xe đi theo tôi, chỉ đi theo không nói gì. Được một đoạn thì Hoàng lao vọt đến tách tôi và Đái Bậy ra. Tôi bất ngờ quá nên trừng trừng nhìn Hoàng. Hoàng lườm đái bậy rồi quay sang bảo tôi:

    - Sao nhỏ cứ đi cùng cái thằng hiếp dâm này thế?

    Hiếp dâm? Đái Bậy hình như nghe thấy, cười phá lên rồi lại vọt lên, chen vào tách tôi với Hoàng ra. Hoàng thấy thế lại tìm cách tách lại. Cứ thế mấy lần. Tôi chẳng hiểu hai người này có bị rồ không nữa.

    - Làm cái gì vậy Hoàng?

    - Mẹ tui dặn phải coi nhỏ cẩn thận khỏi người xấu.

    - Mẹ đằng ấy?

    Chẳng biết bác Ngọc dặn dò gì Hoàng mà Hoàng lại thế nữa. Đái Bậy rồ ga lên chèn Hoàng rồi giọng trêu đùa:

    - Đừng có cái gì cũng nói toẹt ra thế anh bạn!

    - Kệ mẹ tôi!

    - Thì chả kệ chứ tôi làm gì được mẹ bạn?

    Nói rồi Hoàng đi sang phía bên tôi, nắm tay tôi kéo xe đạp đi nhanh, Đái Bậy lúc nào không đuổi theo nữa. Còn tôi thì cứ cố gắng dằng tay ra khỏi tay Hoàng. Tên rồ này, thái độ thay đổi chóng mặt.

    - Tui chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì nữa? Bạn tốt thì chẳng thấy đâu. Giao du với toàn người xấu.

    - Ơ hay, bỏ tay ra.

    - Không bỏ!

    - Khùng hả?

    Rồi lại thêm một bất ngờ không mong đợi nữa. Bố Tùng chặn đầu xe hai đứa tôi, chỉ vào mặt tôi quát:

    - Đi về nhà ngay. Còn thằng này, bỏ tay nó ra.

    Tôi chết trân. Hoàng cũng vậy. Bố nhìn thấy cảnh con gái nắm tay trai đi giữa đường. Trời đất. Bố Tùng không đôi co thêm, vèo xe về trước. Lúc này trong tôi, sợ hãi tràn lên tận cổ. Trận đòn hôm trước vẫn còn khiến tôi hoảng hốt. Hoàng vẫn chưa buông tay, thậm chí còn nắm chặt hơn. Hắn thấy mặt tôi đơ ra nên hươ hươ trước mặt cho tôi định thần lại. Tôi ngước sang Hoàng, gần như mếu:

    - Hoàng ơi! Hoàng có chỗ nào trốn được qua đêm nay không?

    Hoàng nhìn tôi sững sờ. Nước mắt tôi lại bắt đầu chày dài trên má. Lúc ấy chỉ ước Hoàng đưa tôi đi đâu cũng được, chui rúc bến xe, ngủ gầm cầu, bới rác ăn cũng được. Chỉ cần không về nhà để chịu đòn. Hoàng dùng tay còn lại lấy cái áo ba lỗ trong cặp ra cho tôi lau nước mắt rồi kéo tôi đi sang con đường khác. Chưa rõ là đi đâu. Chỉ biết từ lúc ấy, con đường mà tôi đi, luôn có Hoàng nắm tay bên cạnh.
     
  10. bdsnewland

    bdsnewland Thành viên mới

    Mới đầu đọc có vẻ hài, mà dài quá ngại đọc :confused::confused:
     
  11. bdsnewland

    bdsnewland Thành viên mới

    Đọc đoạn cuối luôn :D:D
     
  12. s2dungnguyen

    s2dungnguyen Thành viên mới

    hài vãi . nhưng mà ngắn quá bạn ơi