Cô làm gì vậy? Buông tôi ra!”

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Người đưa tin, 22/4/17.

  1. Người đưa tin

    Người đưa tin Thành viên

    " Cô làm gì vậy? Buông tôi ra!”Diệp Lam Ngọc nhíu mày. Cô gái trước mặt cô đây không ai khác chính là người vừa rồi ở phòng làm việc của Trịnh Khải. Cô gái cười nhếch mép:

    “ Hứ, cô cho rằng tôi không nhận ra cô là người hôm đó ở buổi họp lớp nhìn bạn trai tôi đắm đuối sao? Tôi nói cho cô biết Khải là bạn trai của tôi, biết điều thì tránh xa anh ấy ra. Cô chưa biết Diệu Linh tôi là ai đúng không?”
    “Cô sợ mất bạn trai như vậy thì lo giữ cho tốt, nói với tôi có ích gì? Còn nữa, cô là ai cũng không liên quan đến tôi.” Lam Ngọc lạnh lùng nhìn cô ta rồi mở bung bàn tay đang nắm cổ tay cô bước ra ngoài.
    “Cô…” Diệu Linh giận sôi máu, chưa có ai dám nói chuyện với cô như thế vậy mà cô ta, ả tiện nhận này…Tay nắm chặt thành hình quả đấm, nhìn theo bóng lưng kia đang khuất dần, từng chữ rít qua kẽ răng:
    “ Cô cứ chờ đấy. Nhanh thôi, tôi sẽ cho cô biết Diệu Linh này không phải là người dễ động vào.” Một nụ cười nham hiểm lộ ra trên khuôn mặt đầy son phấn.

    Quay trở lại phòng làm việc, Lam Ngọc ngay lập tức bị cô bạn lai Trung Quốc- Hiểu Hiểu lôi kéo. Ông trời ơi làm ơn đi, tay cô muốn rời ra rồi, hôm nay là ngày gì vậy?? “Ngọc, sao rồi, cảm giác như thế nào? Trưởng phòng rất tuyệt phải không?”. Anh Lâm ngồi kế bên vừa nói tay vẫn không ngừng gõ bàn phím: “ Này Hiểu Hiểu, sao anh nghe cứ như em đang tưởng tượng trưởng phòng lúc đang trên giường nhỉ?” Mặt cô nàng ngay lập tức đỏ như trái cà chua:
    “Anh này, chỉ biết trêu người ta.”
    OMG! Trên đầu Lam Ngọc như có một đàn quạ đen bay qua.
    “ trưởng phòng của chúng ta vừa thông báo rằng tối nay sẽ mời cả phòng đi ăn , là tiệc ra mắt đó, vui quá đi.” Cô bạn Hiểu Hiểu vẫn không ngừng nói. Bây giờ điều Lam Ngọc muốn làm nhất là loại bỏ 2 chữ Trịnh Khải ra khỏi đầu.

    Trưởng phòng Trịnh Khải thật là hào phóng, tiệc chiêu đãi nhân viên cũng là tổ chức trong nhà hang sang trọng. Mọi người đều rất vui vẻ hưởng thụ, rượu cũng uống khá nhiều rồi. Lam Ngọc vì bị ép buộc nên đã phải uống 2 ly nhỏ. Từ đầu đến cuối Trịnh Khải tuy rằng uống rượu cười nói với đồng nghiệp nhưng vẫn là để mắt đến Lam Ngọc. Còn cô đến liếc nhìn anh môt cái cũng không có. Anh không biết khi uống rượu cô lại quyến rũ như vậy, hai má ửng đỏ như thiếu nữ thẹn thùng. Hai năm bên cô anh thật vui vẻ. Anh thừa nhận mình vẫn còn tình cảm với cô gái nhỏ này nhưng thứ anh cần khong đơn thuần chỉ có tình yêu, mà anh còn cần danh vọng, địa vị, những thứ mà anh không có khi ở bên cô. Trên đời này người ta không thể sống mà chỉ có tình yêu, tiền tài mới là quan trọng, không phải sao?
    Lam Ngọc cảm thấy đầu hơi đau, liền xin phép ra về trước. Khó khăn lắm mới thoát ra được sự níu giữ của Hiểu Hiểu, cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.

    Sau khi tắm nước ấm cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút. Chợt có tiếng chuông điện thoại, trên màn hình là một dãy số dài mà cho dù cô đã xóa khỏi danh bạ thì vẫn cứ nhớ như in. Cô ngập ngừng nhấn nút nhân:
    “Ngọc, em có thể gặp anh một lát được không?”
    “Muộn rồi, mai em còn đi làm.” Cô từ chối
    “Vài phút thôi, xin em, anh rất nhớ em, anh đang ở trước cổng nhà.” Giọng anh khàn khàn đè nén. Cô nhìn ra cửa sổ thì thấy anh đang đứng dựa lưng vào chiếc Ferrari, cả người toát ra vẻ lãng tử. Anh của ngày hôm nay đã khác chàng trai của 7 năm về trước rồi, không còn là Trịnh Khải hoạt bát, vui vẻ, hay chọc cô cho cô tức giận rồi lại dỗ dành. Hôm nay anh đã là người đàn điềm tĩnh, thành đạt và cũng thật xa cách với cô.

    Ngẩng đầu lên nhìn thấy hình dáng xinh đẹp trước mặt, không kiềm chế được cảm xúc ôm chặt lấy cô. Ngay lập tức mùi cồn xộc vào mũi cô, có vẻ như anh say rồi, Lam Ngọc cố gắng đẩy anh ra:
    “Anh say rồi, về nghỉ ngơi đi, có gì để mai nói.” Cô quay người định bước vào nhà, anh như đứa trẻ bị cướp mất món đồ mình yêu thích vội vã kéo cô lại ôm vào trong ngực, ra sức lắc đầu: “ Không, anh không say. Sao em có thể đối xử lạnh nhạt với anh như vậy. Em yêu anh mà không phải sao, Ngọc?”
    Cô hốt hoảng đẩy anh ra nhưng không thể, tay anh như gọng kìm kẹp chặt cô:
    “Anh định làm gì? Buông em ra!” Cô sợ hãi khi bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của anh. “Em yêu anh nhưng đã là chuyện của trước đây. Hiện tại chúng ta kết thúc rồi.”
    Trịnh Khải gần như mất kiểm soát gầm lên như thú dữ bị thương: “ Không! Anh không cho phép!” Hai bàn tay anh bóp lấy vai cô, đẩy Lam Ngọc vào tường. Cô cảm thấy vai đau nhức. Anh là sao đây?Có bạn gái nhưng vẫn ích kỉ muốn dây dưa với cô, một góc nào đó trong tim đau nhói.Không muốn nói chuyện với kẻ say, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra: “ Anh điên rồi.” Lời vừa dứt, nụ hôn của anh liền rơi xuống, một tay kìm chặt cô, một tay lần lên cổ áo, xé bung hàng cúc áo của cô. Nụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt, cổ rồi men theo xương quai xanh đến trước ngực cô. Lam Ngọc kinh ngạc tột độ, cô bỗng thấy ghê sợ con người anh, mùi cồn, mùi thuốc lá vấn vít quanh mũi khiến cô buồn nôn. Cô ra sức đẩy anh nhưng sức cô quá yếu so với anh. “ Đừng…”Giọng nói mang theo nức nở của cô càng khiến anh điên cuồng. Nụ hôn đầy thô bạo cuốn lấy lưỡi cô, hơi thở mạnh mẽ của anh chiếm cứ khiến cô chẳng thể nào thở được. Hai tay bị không chế, cổ tay đau đớn, một chút cũng không thể động đậy được. Giờ đây Trịnh Khải như một con mãnh thú đang ngấu nghiến con mồi ngon là cô. Cô sợ hãi điều sắp xảy ra, chợt một ý nghĩ lóe lên, cô giơ chân định đá vào chỗ hiểm của anh, nhưng anh như biết được liền lấy chân mình đè lên chân cô. Bàn tay như lửa nóng của Trịnh Khải không ngừng di chuyển khắp cơ thể Lam Ngọc, động tác gấp gáp đến thô lỗ. Cô cảm thấy ghê tởm người đàn ông này đến phát run nhưng một hồi giãy giụa làm cô kiệt sức rồi, đến cả kêu la cũng chẳng thể được. Đang trong lúc tuyệt vọng muốn buông xuôi thì có một lực rất mạnh kéo anh ra khỏi người cô, nhanh như cắt 1 cú đấm giáng trên mặt Trịnh Khải.
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng