Cô đươc sinh ra trong 1 gia đình ko như gia đình khác. Từ nhỏ đến khi 4 tuổi, cô được sống trong tình yêu thương vô bờ của ngoại. Cô được sống như môt nàng công chúa, muốn thứ gì có thứ đó. Những tưởng cuộc sống của cô sẽ đươc như năm tháng ấy, nhưng sư thật thì lai khác. Năm 4 tuổi, cô đươc bố mẹ đón về nhà ở. Cô dần thích nghi với cuôc sống thưc tai. Năm 5 tuổi cô chiu sư cô đơn, buồn tủi. Cô dần nhận ra nội ko quan tâm tới mk, nội chỉ yêu những đứa cháu ngoai cua nội. Bố mẹ chỉ tất bật đi công tác, ko quan tâm nhiều tới cô. Năm 7 tuoi, me đẻ em, cô đảm đương viêc lam 1 cô chị tốt đối với em trai mình. Me chuyển viêc nên cô có nhiều thời gian bên mẹ. Nhưng cô cũng đâu đươc hanh phúc. Năm 10 tuổi, cuôc sống cô gắn liền với "nhất cử nhất động" cua đứa em. Nó làm gì sai, cô cũng là người chịu. Cô cố gắng chịu đựng, ko oán trách, cũng ko cãi lại vì cô biết chẳng ai nghe mình. Năm 11tuổi, cô biết mọi chuyện giấu đằng sau gia đình nội cô từ những trận cãi vã liên miên cua bố mẹ. Cô buồn, thất vọng, nhưng rồi cũng quen. Sau năm đó, me biết cô đã biết tất cả mọi chuyên nên chẵng giấu diếm gì nưa. Cô bị mẹ đánh đập, hành hạ, vật chuốc giận khi cãi nhau với bố. Cô vì phận làm con nên cũng cố làm quen với cuoc sống này. Năm 15 tuổi, lần đầu tiên cô dám làm trái ý mẹ. Cô đã có môt mối tình đầu với 1 người cùng lớp. Cô yêu người đó và cung biết người đó chỉ lợi dụng cô, coi cô chi là món đồ chơi. Cuôc tinh đó chỉ ngắn ngui vài tháng, nhưng cung trở thành 1 vết sẹo trong tim cô. Khi cô gục ngã, đến trường ko bạn bè, tinh yêu tan vỡ, gia đình đang trên bờ vưc thẳm, thì có 1 bờ vai cho cô dưa vao. Nhưng vì sợ người đó biết vê gia đinh mình sẽ xa lánh, sơ nguoi đó lai bỏ rơi cô,... Cô sợ nên đã ko dám mở cửa trái tim mình. Năm 18 tuổi, cô lỡ dở việc học. Cô ko thể tiếp tuc cuoc sống: Bố mẹ ly dị, mỗi người môt nơi, gia đình ko ai cần đến cô. Cô ko có ai quan tâm dù là 1 nguoi bạn. Cô chẳng biết tâm sự với ai. Sau bao đêm nhốt mình trong bóng tối, những giot lệ rơi ko xiết. Thuở nhỏ, cô hp bao nhiêu thì sau đó cuôc sống cô đau đớn bấy nhiêu. Cô bỏ đi xa thât xa ma ko ai biết, cung ko ai quan tâm tới. (Lần đầu viết nên m.n nx nhiều nhá)