Buông tay để yêu

Thảo luận trong 'Tâm sự ngôn tình' bắt đầu bởi Lê Thanh, 6/5/17.

  1. Lê Thanh

    Lê Thanh Thành viên

    Cô và anh là thanh mai trúc mã.

    Cô rất thích, rất thích anh trai nhỏ có hôn ước này của cô nha!

    Cô ngang bướng, lại hay khóc nhè, chỉ có anh chịu nổi tính khí trẻ con của cô, anh rất thương cô, thương đứa em gái nhỏ này.

    Hóa ra, anh chỉ xem cô như em gái thôi sao? Anh không có chút rung động gì với cô sao? Nhưng cô yêu anh mất rồi...

    Cô mặt dày theo đuổi anh.

    Cấp 1, một bạn nhỏ tặng kẹo cho anh, cô liền giựt lấy rồi quăng vào sọt rác, hung hăng cảnh cáo, làm bạn nhỏ đó khóc không ngừng.

    Cấp 2, nữ sinh gửi thư tỏ tình cho anh, cô xé chúng rồi ra sức dẫm đạp.

    Cấp 3, một học muội làm cơm cho anh, cô không suy nghĩ, nhận lấy hộp cơm rồi ném thẳng vào người vị học muội kia.

    Anh vẫn luôn dung túng cô.

    Cô vẫn luôn nghĩ, cứ như vậy, giữ anh cho riêng mình, một ngày nào đó cô sẽ là vợ anh.

    Nhưng có lẽ trên đời này làm gì có mãi mãi, luôn có những điều không thể nói trước.

    Từ khi cô ấy xuất hiện, cô nhận ra anh càng ngày càng xa cô.

    Cô ấy không xinh đẹp bằng cô, không học thức bằng cô, lại không có gia thế tốt như cô, nhưng điều duy nhất cô thua cô ấy chính là cô ấy có được tình yêu của anh.

    Anh xem cô là em gái, nhưng cô xem anh là người yêu.

    Anh vì cô ấy, hủy bỏ hôn ước với cô.

    Kể từ đó, cô hay cáu giận, gắt gỏng với người làm, nổi nóng với bố mẹ, bỏ mặc sự quan tâm của những người yêu thương cô.

    Cô thường xuyên đến công ty của anh gây sự vô lý, náo loạn quậy cho chó gà không yên. Nhân viên trong công ty anh, ai ai cũng chán ghét cô.

    Cô đến trường cô ấy, kéo cô ấy đứng trước mọi người mà mắng chửi. Bạn học, thầy giáo ra sức bênh vực cô ấy, bảo vệ cô ấy.

    Cô kêu người dằn mặt cô ấy.

    Anh biết chuyện, đoạn tuyệt quan hệ với cô. Lẽ ra, anh vẫn cảm thấy có lỗi nhưng cô đã quá đáng, dám tổn thương người con gái anh yêu, cô em gái này anh cũng không cần nữa.

    Anh bỏ mặc cô!

    Những ngày đầu, cô như kẻ điên, tự nhốt mình trong phòng la hét, khóc lóc. Bố mẹ với mọi người vô cùng hoảng sợ, lo lắng.

    Những ngày sau, cô tuyệt thực, nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, im lặng, không nói năng gì.

    Bố mẹ đưa cô đi khám, trùng hợp hôm đó anh và cô ấy cũng đang từ bệnh viện bước ra. Cô lao đến chỗ cô ấy mà gào thét, mà đánh chửi " Tiện nhân " , " Hồ ly tinh ", mặc cho mọi người ngăn cản, trong lúc lỡ tay cô đẫy ngã cô ấy, máu, cô ấy chảy rất nhiều máu.

    Anh đẩy mạnh cô, ôm cô ấy đến phòng cấp cứu. Cô ấy không sao, nhưng đứa trẻ còn chưa thành hình của họ đã không còn.

    Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hận thù, chỉ sợ mọi người không kịp ngăn cản thì anh đã lao vào giết cô rồi.

    Cô thẫn thờ, ngơ ngác nhìn đôi tay mình, ôm đầu khụy xuống khóc nấc, sợ hãi, hối hận, là cô, cô chính là hung thủ giết người...

    Cô ấy nằm trong phòng bệnh, ở trong vòng tay anh mà khóc, khóc đến ai oán thương tâm.

    Cô mỗi ngày đều đến, chỉ dám đứng trước phòng, nép mình một góc nhìn qua cửa kính.

    Cô đến thăm cô ấy, cô quỳ xuống cầu xin cô ấy, xin cô ấy tha thứ cho cô, ánh mắt cô ấy nhìn cô tràn đầy oán hận, hằn lên tia máu.

    Cô ấy lao đến cắn mạnh vào vai cô, vai cô chảy rất nhiều máu, nhưng cô lại thấy không đau. Là cô sai, cô hại chết con của cô ấy, cô cứ để cho cô ấy cắn. Mãi cho đến khi anh và bác sĩ đến kéo cô ấy ra, cô ấy vẫn không ngững giãy dụa, la hét, đến khi bác sĩ tiêm thuốc cô ấy mới vô lực mà thiếp đi.

    Những ngày sau, cô vẫn đến. Cô đã sai, cô phải chịu trách nhiệm, cô ấy liên tục ném tất cả những gì có thể ném, ly thủy tinh, bình hoa, trái cây, mền gối...vào người cô.

    Cô vẫn luôn nhắc nhở mình là kẻ giết người, bị như vậy là đáng lắm không phải sao?

    Hôm đó, cô ấy lấy dao gọt trái cây đâm vào người cô, y tá trông thấy kịp, anh lao vào cản cô ấy, tay anh cũng vì giành lấy con dao mà bị rạch một đường rất sâu. Anh liều mạng đến như vậy không phải sợ cô ấy làm tổn thương cô đâu, anh là sợ cô ấy làm tổn thương chính mình.

    Cả người cô chảy rất nhiều máu, nhưng cô lại không có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy tim rất đau, co rút từng hồi, thì ra yêu một người không yêu là cảm giác đau khổ như vậy, đau đến tận tâm can, cô sai, sai thật rồi, đáng lẽ ngay từ đầu cô nên kịp nhận ra, buông tay sớm thì kết cục sẽ không thế này...

    Cô được cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng.

    Anh có đến tìm cô, đúng một lần, yêu cầu cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh và cô ấy.

    Rồi lạnh lùng xoay người rời đi, cô cười, tư vị của nước mắt có chua xót, có hối hận, có thê lương...

    Sau khi cô xuất viện, cô vẫn giữ đúng lời hứa không xuất hiện trước mặt họ, nhưng là cô vẫn lén lút ở phía xa mà dõi theo anh và cô ấy, chỉ khi nào họ thật sự hạnh phúc cô mới có thể tự tha thứ cho mình.

    Một năm, trôi qua cũng thật nhanh, anh lại đưa cô ấy đến bệnh viện khám thai, cái thai cũng được 4 tháng, cô cũng có thể an tâm mà rời đi.

    Tiếng phanh xe gấp, cùng tiếng người nhốn nháo.

    Một vụ tai nạn xảy ra trước cổng bệnh viện, một cô gái trẻ nằm thoi thóp dưới làn đường, nhưng nét mặt lại cười, một nụ cười bình thản bình yên đến lạ, không luyến tiếc, không oán trách, cứ như vậy mà ra đi...

    Khoảnh khắc chiếc xe lao đến, cô đẩy cô ấy vào lòng anh, còn bản thân vô lực ngã xuống...

    1 năm trước, cô nợ anh và cô ấy một mạng sống, 1 năm sau, cô dùng mạng của mình đổi lấy mạng của cô ấy và một sinh linh...

    Kiếp này, cô không còn day dứt. Chỉ là, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không chọn yêu anh...

    P/s: nàng muốn tớ viết tiếp không?
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng