Anh được mọi người ca tụng là 'Hoàng Tử băng giá'. Anh rất tỏa sáng vì học giỏi, nhà giàu và giỏi thể thao nhưng không kém phần lạnh lùng Và điều đặc biệt là anh không bao giờ đụng đến người khác giới. Không phải vì anh lịch sự hay vì anh giữ mình như ngọc mà chỉ là anh cực kỳ ghét phụ nữ. Chỉ thế thôi... Anh luôn ngồi cuối lớp, anh muốn cách xa cái thế giới đầy con gái ấy. Cho đến khi cô xuất hiện, cô là học sinh mới chuyển trường, không biết vô tình hay cố tình mà cô lại ngồi chung bàn với anh, cô còn bắt chuyện với anh, muốn cùng làm bạn của anh. Nhưng với bản tính xưa nay, anh đã phũ phàng nói với cô:"Tôi không thích cậu... À, cậu không được lấn qua mức này đấy." Vừa nói anh vừa lấy bút kẻ một đường thẳng chia bàn ra làm 2...'Đồ con nít'- cô nghĩ thầm. Mặc dù vậy, cô vẫn luôn chào hỏi anh khi đến lớp, mua đồ ăn cho anh khi thấy anh thầm than hay chép bài cho anh mỗi khi anh ngủ gục. Lúc đầu, anh còn thấy cô thật rắc rối, thậm chí nghĩ rằng cô thích anh. Nhưng lâu dần anh nhận ra, cô đối với ai cũng như vậy, cô luôn lo lắng cho mọi người, cô rất chu đáo trong mọi việc nên cô được các bạn cùng lớp yêu mến, được nhiều nam sinh ngưỡng mộ. Sau 1 tháng tiếp xúc, anh nhận ra rằng mình đối với cô có chút cảm giác gì đó mà anh không diễn tả được.... Cảm giác đó đến tận sau này anh mới biết, đó là rung động, là cơ sở đầu tiên cho một tình yêu. Trong một lần tình cờ, cô thấy anh nói chuyện với một người phụ nữ tầm 40 tuổi trông rất giống anh và một người đàn ông tầm 43-44 tuổi. Thì ra ngày mai là sinh nhật anh đồng thời là ngày giỗ của cha anh. Ngày này năm đó đáng lý ra anh phải vui vẻ với sinh nhật của mình, nhưng trớ trêu thay, anh lại phải chứng kiến cảnh mẹ anh ân ái với nhân viên của cha anh, anh còn phải chứng kiến cảnh cha anh đã chết vì mẹ anh ngoại tình như thế nào... Thảo nào anh lạnh lùng, thảo nào người ta lại nói rằng anh chán ghét phụ nữ. Ông trời thật biết trêu người nhỉ??? Gia đình mới hôm qua còn đầm ấm hạnh phúc, đến hôm nay nhận ra rằng tất cả đều là giả tạo... Bây giờ cô đã nhận ra ẩn sâu trong con người lạnh lùng ấy là một cây chuyện bi thương như vậy... Cô hạ quyết tâm giúp đỡ anh, giúp cho anh tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, giúp anh cảm nhận hương sắc cuộc đời. "Ngày mai là cuối tuần rồi nhỉ? A, đúng rồi, ngày mai mình sẽ rủ cậu ấy đi chơi... Haha... mình thật thông minh." "Nhưng mình không có số cậu ấy... Thôi vậy, chờ 2 người kia đi rồi mình ra rủ cũng được." Thấy hai người kia đã khuất bóng, anh toan quay đầu nhưng lại đụng trúng cô. Cô lấy hết dũng khí mời anh mai cùng đi chơi với cô, cô đã lường trước là anh sẽ thẳng thừng từ chối như bao lần và cô đã nghĩ ra hàng vạn cách để lôi kéo anh. Nhưng thật không ngờ, anh chỉ hơi khựng lại một tý rồi gật đầu cái rụp. Cô có nhìn nhầm không? Anh mới đồng ý với cô à? Ôi thật bất ngờ. Nhưng đó không phải là điều cô mong muốn sao? Hôm sau, cô với anh như đã hẹn, họ cùng nhau đi chơi, cùng xem phim... Đến tối, trước khi tạm biệt, cô đã kịp chúc anh sinh nhật vui vẻ và tặng món quà cô chuẩn bị từ trước. Anh ngẩn người, đây là lần đầu tiên sau cái lần sinh nhật đó anh được nhận quà sinh nhật. Anh mỉm cười và cảm ơn cô. Anh mỉm cười? Nụ cười sau ngần ấy năm nay lại xuất hiện? Ôi thật bất ngờ.... Sau lần ấy, quan hệ giữa anh và cô dần tốt lên, anh cười nhiều hơn và bỏ luôn cái tính soi mói hành động của cô. Vị trí của cô dần lớn trong tim anh... đến mức anh phải thừa nhận rằng cô đã lấy đi trái tim của anh, cô đã khiến anh yêu cô. Đến một ngày, anh nhận ra rằng anh không thể sống thiếu cô, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh... và anh lấy hết can đảm để tỏ lòng với cô. Khi thấy cô, anh đã nhiều lần muốn mở lời nhưng lại thôi vì...ngại ngùng, dẫu sao đây là lần đầu tiên anh tỏ tình và cũng là lần đầu anh biết yêu. Một hôm, anh thấy nghe cô nói mệt muốn ra vườn hoa nghỉ một lát thế nên anh lặng lẽ theo sau cô. Nhìn thấy cô tìm một gốc cây to rồi nằm nghỉ, anh không biết mình nghĩ gì mà vẫn cứ đứng ở một nơi xa chăm chú nhìn cô, âm thầm qua sát cô. Qua một hồi lâu, khi anh lấy can đảm bước lại gần cô thì có một người thanh niên đến chỗ cô, khiến anh dừng mọi động tác, lại tiếp tục quan sát. Anh thấy hắn ngồi xuống cạnh cô, để cô tựa đầu vào vai mình và thì thầm "Chờ anh có lâu không, Tiểu Di?" Dường như cô nghe được lời hắn, khẽ nhăn mày rồi dần tỉnh lại, nhìn thấy hắn, cô mỉm cười rồi tựa vào vai hắn ngủ tiếp và nói "Cuối cùng cũng đợi được anh." Ông trời thật thích trêu đùa anh... Anh khẽ nhếch môi chế nhạo bản thân... Thì ra cô nói mình đã có bạn trai là thật, thì ra cô không phải nói dối để từ chối các lời tỏ tình của học sinh nam thích cô... Anh không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng hòa hợp ấy, anh không muốn khiến trái tim thêm tan nát... anh lặng lẽ xoay người rời đi... lặng lẽ chôn sâu hình ảnh một người con gái... lặng lẽ đóng băng trái tim mình để tránh bị tổn thương thêm nữa... Cô thật ác độc... Nếu cô không yêu anh vì sao lại khiến anh có hy vọng vào tình yêu... Nếu cô không yêu anh, vì sao lại khóc vì hoàn cảnh của anh, vì sao lại khiến anh trở lại cuộc sống vui vẻ để rồi đập nát trái tim anh... Cô thật ác độc... nhưng vì sao anh không thể ghét cô, vì sao anh càng muốn quên thì hình ảnh của cô càng khắc sâu vào tim anh.... Có thể vì anh chỉ mãi là nam phụ trong cuộc đời của cô.... P/s: đây là truyện đầu tay của mình, mong mọi người góp ý, đã sẵn sàng nhận gạch đá... Mấy bạn cho mình xin ý kiến có nên viết tiếp không????